Truyện viễn tưởng
1. Lũ trẻ
-
Tao cuộc với chúng mày mười ăn một rằng kỳ này đội Star-II sẽ nuốt chửng đội
Colect.
-
Này đừng tưởng bở. “Thằng” Colect hàng phòng ngự hơi yếu nhưng thủ môn
của nó là thiên tài.
-
Mày chỉ bốc. Còn nhớ trận lượt về ở Bắcsơlona không? Trên đời này đừng có khẳng
định một cái gì là tuyệt đối cả. Tốt hơn hết là đoán thử xem kỳ thi electromath
lần này sẽ ra bằng ngôn ngữ gì nào?
-
Lại phỏng đoán? Có thằng nào mang cỗ bài đây không? Nhưng mày nói bậy rồi, sao
lại không có gì tuyệt đối? Vidal. Vidal siêu đẳng..
-
Ôi Vidal, Vidal thì còn nói làm gì. Thăng hoa của mọi tinh tuý mà loài người ky
cóp triệu năm ròng. Dưới chân Người mọi thiên thần chỉ là đồ rác rưởi. Mình
không thể hình dung một khi Người không còn nữa thì mình còn sống để làm gì?
Khi đó giải thiên hà sẽ bơ vơ, loài người sẽ côi cút.
-
Một ý tưởng hêt sức bậy bạ. Thế nào là “không còn nữa”. Chỉ nghĩ đến điều đó đã
là tội lỗi rồi, thế mà mày còn dám nói ra mồm. Đồ…!
2. Ông
già
Trong công viên Thiên nhiên nhân tạo, một
cụ già trang phục rất chải chuốt vừa chậm rãi bước đi vừa lẩm nhẩm nói một
mình. Trông cụ đã già nua lắm rồi, già như thế kỷ trước. Cả gương mặt,
nhất là đôi mắt có một vẻ gì xa xăm khó có thực trên đời này.
- Trầm tư về cái chết, ôi, cái chết ngọt ngào, phải,
đó chính là khoái cảm tuyệt đích mà ta tưởng đã đạt được.
Nghe tiếng sỏi lạo sạo đôi tình nhân đang
gục đầu vào nhau ngẩng lên ngỡ ngàng nhìn ông cụ, rồi quay lại
tiếp tục ngay cái công việc của mình…”Ta đã đạt được, ở giây phút này đây, một
tầm đủ cao để có thể thấy tất cả những gì đã trải qua đều vô nghĩa. Phải,
vô nghĩa cái hăng hái điên cuồng những năm đầu xanh tuổi trẻ, vô nghĩa gần hết
cuộc đời vật lộn với miếng ăn, vô nghĩa ghen, hờn, yêu, vô nghĩa tự do,
và cả cô đơn nữa. Chứng thống phong và cả những bỏng rát trong bao tử, vô
nghĩa, vô nghĩa tất. Nhưng ta nghĩ đến đâu rồi nhỉ? Phải rồi, cái chết, và giáp
ranh với cái chết là sự bất tử. Bất tử ư? Phải rồi, bất tử. Một sự bất tử đồng
nghiã với Vidal. Lạ thật. sao mình không đến với ý nghĩ này sớm hơn nhỉ? Chẳng
lẽ lại cần đến chín mươi năm để đi đến ý nghĩ rằng sự bất tử chính là Vidal?
3. Cặp
tình nhân
- Lặng
yên, anh yêu! đặt một ngón tay lên môi người yêu nàng thì thào. Anh không nghĩ
rằng trong giây phút này anh nói dù bất cứ điều gì cũng làm tan biến cái huyền
diệu của khoảnh khắc sao? Không cần lời nói đâu anh ạ. Em đang cảm nhận cái
tuyệt vời mà tình yêu của anh mang lại cho em. Ôi ước gì giây phút này ngưng
đọng mãi mãi..
-
Em nói cái gì vậy, chú thỏ nâu của anh? Anh đang muốn nói một điều khác cơ
mà. Em, làm sao có thể nghĩ rằng tình yêu của chúng mình, và Tình Yêu nói
chung, có thể có cái gì gọi là tuỵêt vời, huyền diệu nếu không có Vidal? Ôi,
Vidal, hơi ấm của Người toả vào vũ trụ. Giữa mùa đông băng giá, ngọn lửa Người
làm cho nhựa rạo rực các thân cây và tình yêu rạo rực trái tim đôi lứa. Em nhỉ,
làm sao anh có thể yêu em được nếu không có Vidal?
-
Vâng, nàng thủ thỉ. Làm sao em có thể yêu anh được nếu không có Vidal? Em hiểu
rồi anh ạ: yêu mà không nghĩ đến Vidal thì khác nào phản bội!
. 4 .
Log
Mấy hôm nay Log
luôn luôn ở trong một trạng thái rất lạ thường. Anh thấy
như mình đang lên cơn sốt. Không, cặp nhiệt độ: bình thường! Hình
như đây là cơn sốt của các ý nghĩ và cảm xúc: tất cả cứ bùng lên, trào
lên, thật quá sức chịu đựng.
Hay là đầu hàng thôi? Mà quái thật, đầu hàng
ai, đầu hàng cái gì mới được chứ?
Giữa thế kỷ 21 này mà nghĩ đến
những lực lượng siêu nhiên thì thật là cổ quái. Không phải ngẫu
nhiên mà người ta gọi thế kỷ 18 là Thế kỷ Ánh Sáng, thế kỷ 19 là thế kỷ Vĩ đại,
thế kỷ trước, thế kỷ cuối cùng của Thiên niên kỷ thứ II, là Thế kỷ Già Nua, hay
Thế kỷ Lo Âu. Cũng là một thôi. Còn thế kỷ này, ta đang sống đây, là thế kỷ
Tăng tốc!
Tăng tốc đi về đâu? Không biết!
Chỉ biết rằng mọi thứ đang bay với tốc độ chóng mặt.
Log là một nhà khoa học, không phải
về nghề nghiệp - nghề nghiệp là khái niệm của những
thế kỷ trước – mà về thiên hướng. Cũng không phải theo
cái nghĩa “bác học”, tức là trong anh chứa nhiều thông tin hơn người khác
(ở cái thế kỷ này, cái đó nói về lượng thì ai cũng như ai), mà theo
nghĩa là những thông tin ấy có thiên hướng khoa học. Niềm say mê chủ yếu của
anh lại không phải ở chỗ phát minh ra những định luật mới, mà ở việc sắp xếp và
chỉnh lý những phát minh phóng ra hàng ngày như nước trong một trận mưa rào.
Công việc này rất quan trọng, và khó. Những phương pháp cũ tỏ ra không đủ nữa,
Logic hình thức được coi như một lát cắt của logic biện chứng, mà logic biện
chứng chỉ là một dòng chảy riêng của logic phổ quát: không đủ. Anh tự hào đã
tìm ra một logic mới, tuy chưa hoàn thiện: tất nhiên! Tạm gọi là logic linh
động. Nó là sự nghiệp của đời anh, anh coi vậy cũng tạm đủ. Tất nhiên còn có
Ina và tình yêu của nàng . Để có thể có cái mà người ta thường gọi là hạnh
phúc.
Nhưng xin chớ hình dung công việc của anh
là công việc nhạt nhẽo của một anh chàng cạo giấy tỉ mẩn,
và không cần đến sự táo bạo của tư duy, sự dũng mãnh
của trí tuệ đâu nhé. Nghĩ thế là lầm vô cùng. Táo
bạo, đó là nét chính của anh. Nhìn vào cách thức làm việc của anh, người ta dễ
thấy hưng phấn lên với ý nghĩ: táo bạo, táo bạo hơn nữa, luôn luôn táo bạo! Anh
thấy mình cần nắm bắt tất cả những gì mà tư duy loài người đã đạt tới, anh tìm
cách vượt qua chúng, để nhìn thấy … chính mình. Và Log đã làm được điều đó, hay
ít ra anh cũng cảm thấy đã phần nào đạt được. Nhưng hôm nay, quái quỉ, hôm nay…
Cái hiện tượng đang vây bọc lấy anh và dằn vặt
anh suốt mấy ngày qua, quả thật giống như những
gì mà trí óc thô sơ của con người các thế kỷ qua gọi
là “siêu nhiên”. Thật khó mà tin vào những gì mắt thấy tai nghe. Hừ, Vidal.
Viadal là ai, là cái gì mà tràn ngập mọi lĩnh vực đời sống, tràn
ngập cả mọi ngóc ngách của tâm tư con người? Chẳng lẽ một tôn giáo mới đang ra
đời hay sao? Trong một câu lạc bộ thanh niên, diễn giả - một tiến sĩ trẻ tuổi -
đang thuyết trình đề tài ”Những phát hiện mới nhất về các bí ẩn của
dục tính”, được hơn nửa giờ. Cử toạ, khoảng hơn nghìn người đủ lứa tuổi,
đang ngáp ngắn ngáp dài, đã có những tiếng la ó và huýt sáo. Diễn giả điềm đạm
lật lật vài trang giấy, rồi nói: “Hãy nghe, Vidal đã nói gì về vấn đề này.” Lập
tức, giống như có một luồng gió kỳ lạ thổi lướt qua mọi đầu óc, mọi người nín
thở, một không khí im lặng thiếng liêng bao trùm cả gian phòng. Những ánh mắt
trao đổi đầy ý nghĩa. Mọi khuôn mặt bừng sáng lên bởi ánh lửa cuồng nhiệt thần
bí. Log có mặt trong hội trường lúc đó, cảm thấy hết sức bàng hoàng. Một linh
cảm lo âu làm anh gần như ngộp thở.
Kỳ lạ hơn nữa là những mẩu đối
thoại anh tình cờ nghe được trên đường phố, trong cửa hàng, ngoài công viên,
trong metro… Trong mọi câu chuyện, hai tiếng Vidal không chỉ được lồng vào, mà
còn đè bẹp mọi cái khác.
Nhưng nếu chỉ có thế thôi thì vẫn
chưa đến nỗi. Sáng nay, trong một phút mệt mỏi thiếp đi trên ghế
bành, anh thấy mình lẩm nhẩm: “Mọi nhận thức không đạt đến trình độ Vidal thì
chỉ là cái bóng của nhận thức” Anh giật thót mình, choàng tỉnh. Hả? Mình vừa
nói cái gì? Không, ai vừa nói cái gì? Cửa phòng vẫn đóng kín, trong phòng chỉ
có mình anh, các thiết bị âm thanh và hình ảnh đang trong trạng thái không làm
việc. Anh nhớ lại từng chữ của câu nói, phải, nó vừa bật ra khỏi miệng anh. Ai
lén lút nhét cái ý nghĩ ấy vào đầu anh, từ bao giờ nhỉ. Ôi, mệt mỏi quá chừng.
Vidal, Vidal..anh lại thấy mình bắt đầu lẩm nhẩm. Ta tưởng ta biết con người
này. Trong lòng anh tự nhiên tràn ngập một tình yêu đối với Vidal, một cảm giác
đê mê ngọt ngào, giống như thường thấy sau những phút oà vỡ ra một vấn
đề lớn đã nung nấu nhiều ngày.
Log bật thẳng người dậy. Anh vỗ mạnh bàn tay vào trán.
Không, không được! sao lại có phút yếu đuối thế này nhỉ. Trời, thật nguy hiểm,
dường như mình đã sẵn sàng để đầu hàng. Thế là chỉ sau vài hơi thở, anh làm
tươi mới lại cơ thể, và lấy lại được toàn bộ sức mạnh và sự tỉnh táo, và cùng
với nó, là ý chí tự vệ thường trực của não bộ. Phải rồi, đây chính là một sự
xâm nhập từ bên ngoài, một cuộc xâm lược đối với tư duy, của một đối
phương chưa biết mặt. Tức khắc, anh thấy rõ mục tiêu mà mình cần chiếm lĩnh: đó
là tìm cho ra bản chất của thế lực lạ lùng kia, đừng có vớ vẩn, chẳng có gì là
‘siêu nhiên’ cả, không cần gì phải vay mượn những khái niệm già nua của các thế
kỷ trước. Là một chiến binh thực thụ, anh có cả vũ khí sắc bén lẫn bản lĩnh
chiến đấu cao cường. Vũ khí, đó là phương pháp của anh, và bản lĩnh, là
khả năng vận dụng phương pháp một cách tuyệt vời. Cách đánh cũng đã rõ:
cần bắt đầu từ suy lý, để vạch ra một con đường tiếp cận mục tiêu, và
trên đó , tại những thời điểm nhất định, sẽ huy động những thông tin cần thiết
và các biện pháp thực nghiệm-kiểm tra cần thiết.
Không cần mất nhiều công sức lắm, cũng thấy ngay đây
là hiện tượng diễn ra trong lĩnh vực thông tin. Tất cả các dấu
hiệu đều cho thấy sự xuất hiện của một TRƯỜNG lạ, một trạng thái chưa
từng biết của môi trường vật chất. TRƯỜNG này tác dụng lên các hệ thần kinh của
người, gây ra những biến đổi ở khu vực tiền ý thức, và từ đó lấn sang
chiếm lĩnh những quá trình tâm lý thần kinh cao hơn. Xác định nó ở phạm trù
TRƯỜNG là chính xác. Thật vậy: mọi kim la bàn đều lệch về cùng một hướng dưới
tác dụng của nam châm, mọi vật tự do đều rơi về tâm trái đất. Mọi tình cảm đều
hướng về Vidal. Đó là bản chất vật lý của cuộc xâm lược này. Sẽ không mấy khó
khăn khi cần tìm ra những công thức định lượng về cường độ và hướng của trường
này. Nhưng đó chưa phải là quan trọng. Điều cần làm rõ trước hết là ý nghĩa xã
hội của hiệu ứng này. Phải rồi, có một kẻ nào đó đang muốn làm bá chủ thế giới.
Tham vọng của hắn mang một tầm vóc thật kinh hoàng: chiếm lấy mọi suy tư và
tình cảm của không trừ một ai, biến mọi nhân cách độc lập thành vật phụ thuộc
hoàn toàn, tức là rẻ rách. Thế giới sẽ biến thành cái gì nếu hắn thành công?
Tham vọng ấy lại được sự trợ giúp của những phương tiện tối tân nhất. Anh hình
dung rõ sức mạnh ghê gớm của địch thủ. Ở những thế kỷ trước, kẻ nào làm chủ một
phát minh cỡ này xứng đáng được gọi là thiên tài. Đặc biệt đáng khâm phục là
những gì nó nhét vào đầu óc người ta bao giờ cũng rất phù hợp với trạng thái
riêng của đối tượng, không hề vênh chút nào. Nhưng ý đồ của hắn mới bẩn thỉu
làm sao. Nhân loại phải trải qua bao vật vã đớn đau mới đạt được trình độ ngày
nay của tự do, trong đó việc thoả mãn những nhu cầu vật chất chỉ chiếm một phần
rất nhỏ. Niềm hạnh phúc lớn nhất mà con người đạt được, nhờ thành quả của nền
văn minh hiện đại, không chỉ ở chỗ làm chủ những phương tiện vật chất
khổng lồ, mà ở chỗ làm chủ những ý nghĩ, cảm xúc của bản thân mình, được là
chính mình. Bởi vậy, việc nhồi nhét những niềm tin khác lạ và không có cơ sở
nhân bản vào đầu óc họ, chính là sự đánh cắp nhân cách của họ. Điều đó tưởng
chỉ xảy ra ở các thế kỷ trước, lúc phần đông loài người không những đói ăn mà
còn đói cả thông tin, khi đó một vài người chỉ cần làm chủ những phương tiện
truyền thông thô sơ và ít ỏi cũng tha hồ thao túng, lái quần chúng theo những
mục tiêu thiển cận, biến nhân dân thành đám đông vô nghĩa. Khi đó niềm tin
không phải là một chất lượng của nhận thức, mà chỉ là thứ tình cảm ngây thơ và
cố chấp, đi trước hiểu biết và bất cần hiểu biết. Đó là điều mà các thày tu
thâm độc và các chính khách giảo quyệt triệt để lợi dụng. Nhưng đó chỉ là giai
đoạn tất yếu đã qua của lịch sử. Ở thời điểm này, kẻ nào bằng những phát minh
mà loài người chưa biết đến, đã rắp tâm kéo lùi nền văn minh trở lại thời đen
tối?
Không thổi phồng, đây là ý nghĩa cuộc chiến đấu của
mình: phải cứu nền văn minh, cứu lấy tự do! Làm sao có thể quan niệm một con
người là tự do nếu hắn không được độc lập trong những cố gắng nắm bắt chân lý?
Hỡi kẻ thù giấu mặt, ta không sợ mi! Ta
thấy hết tính phức tạp của cuộc đấu, nhưng ta đã thấy rõ con đường cần phải đi
và hầu như ta đã thấy trước thắng lợi. Ồ, quái quỉ, hầu như ta đã nắm được chỗ
yếu của mi: cái chiến thắng tưng bừng của mi có một vẻ giả tạo thế nào. Và chắc
chắn là nó không thể tồn tại lâu dài được, ta biết rõ điều này. Bây giờ đã đến
lúc bắt tay vào tính toán. Tìm ra công thức xác định hướng và cường
độ của TRƯỜNG, sẽ dễ dàng tìm đến nguồn phát. Khi đó có thể sẽ cần đến cả
những thủ đoạn tình báo khoa học. Có thể sẽ cần chế tạo một số thiết bị đặc
biệt. Sẽ cần đến những đồng minh. Rắc rối là ở đây, mình biết, hầu như mọi
người dân của thành phố đều chịu tác động của hiệu ứng này, bị “thôi miên” cả
rồi. Muốn có đồng minh, phải giải được phép phù thuỷ hiện đại này cho it nhất
là một vài người. Nhưng chỗ hóc nhất của bài toán lại nằm ở đấy. Vấn đề là liệu
có ai mà tính độc lập của trí tuệ có đủ sức mạnh như anh, để vùng thoát ra khỏi
sự ám thị này,
5. Ina
Màn ảnh nhỏ gắn vào bức tường trước mặt
bỗng bật sáng, và trên màn ảnh hiện lên gương mặt Ina. Log nhấn tay
vào một nút trên bàn làm việc, cửa tự động mở. Anh lao ra đón nàng.
- Em, vào đây em. Trời, anh đang cần em biết
chừng nào. Em ngồi xuống đi, anh sẽ kể cho em nghe về tất
cả những gì…
Vừa bắt đầu định trình bày những
ý nghĩ và kế hoạch của mình, anh bỗng sững sờ dừng lại. Em
làm sao thế? Trên gương mặt nàng là vẻ dửng dưng với cái nhìn lơ đãng. Nàng
chậm rãi nói như không phải với anh mà với một người thứ ba nào đó:
- Em đến để nói với anh, Log ạ, em sẽ rời bỏ sân
khấu và rời bỏ anh một thời gian không định trước. Bỗng nàng quay lại,
linh hoạt hẳn lên: Em đã được nhận vào làm thư ký riêng của ngài Vidal! Anh có
hiểu điều đó có nghĩa là thế nào không? Rượu đâu, hãy đem ra uống mừng em đi.
Hết sức bối rối, Log cố buông ra một câu:
- Anh hiểu. Nhưng Vidal là ai?
Ina quay lại, mở to đôi mắt vì ngạc nhiên
- Trời! Anh mà không biết Vidal? Chính là
ngài tỉ phú Biliôn đó.
6. Vidal
Và đây là chân dung Vidal, tức
nhà tỉ phú Biliôn. Một người đàn ông đẹp, khoẻ mạnh
và cân đối, với gương mặt của tuổi bốn mươi, dầu ông đã sống
bảy mươi sáu năm trên mặt đất. Vẻ cương nghị trên mặt ông
kể cũng không có gì đặc sắc ngoại trừ đôi mắt: đôi mắt
tinh anh loé lên những tia khát vọng khủng khiếp dù ông đã cố dấu bớt đi. Tuổi
trẻ của ông trôi qua ở thế kỷ trước, tuổi trẻ của một sinh viên nghèo, thông
minh, hiếu học và nhiều tham vọng. Ông khởi đầu sự nghiệp của mình như một nhà
thơ. Thơ ông in ra mang lại ít nhiều tiếng tăm nhưng còn lâu mới thoả mãn những
khát khao như ngọn lửa thiêu đốt tâm can ông. Ông nhảy vào lĩnh vực kinh doanh
với tính liều mạng của một con bạc cay cú, và đến năm bốn mươi tuổi đã trở
thành triệu phú. Lúc đó thơ ông lại bán chạy không ngờ và mang lại cho ông
những món tiền khổng lồ vượt xa nhiều công việc kinh doanh khác. Điều đó cũng
dễ hiểu, vì lúc này danh tiếng ông đã nổi như cồn, với tư cách là nhà thơ duy
nhất trong số các nhà triệu phú, và nhà triệu phú duy nhất trong số các nhà
thơ. Giới sành thơ săn lùng thơ ông để thưởng thức những cảm xúc trữ tình của
nhà cự phú, các nhà kinh doanh chưa thành đạt mong tìm thấy trong thơ ông cái
bí quyết làm nên cái gia sản đồ sộ kia. Vào tuổi lục tuần của ông, cái gia sản
ấy đã lên đến con số nhiều tỉ, tên ông là nỗi kinh hoàng ở thị trường chứng
khoán, những ngón tay gân guốc của ông nắm yết hầu nhiều ngành công nghiệp. Và
dĩ nhiên cả đội ngũ các nhà khoa học với các phương tiện hùng mạnh nhất sẵn
sàng phục vụ từng ý muốn nhỏ nhất của riêng ông. Như vậy vẫn chưa đủ, ông còn muốn
bản thân mình làm khoa học. Thế rồi ông đã trở thành nhà khoa học láu cá nhất
(nếu có thể nói như thế về nhà khoa học) trong số các nhà khoa học. Với bộ óc
tinh nhạy đặc biệt, ông dễ dàng thâu tóm các thành quả tinh hoa của đám cộng sự
đầy tài năng để bỏ tọt vào túi của mình. Vào tuổi bảy mươi, ông đặc biệt chú ý
đến những thành công của loạt thí nghiệm độc đáo nhằm tác động đến tâm lý con
người trên qui mô lớn, tạo ra những hiệu quả lạ thường. Ban đầu ông định
ứng dụng chúng vào lĩnh vực quảng cáo. Nhưng vào thời gian ấy ông bỗng cảm thấy
vô cùng mệt mỏi và chán ngán cuộc sống giàu sang cực điểm, hình như thời gian
đã nhắc ông về bước đi khắc nghiệt của nó.Thế mà, với tất cả những cái đã trải
qua và đã có, ông vẫn chưa thoả mãn một phần những thèm muốn bộn bề cứ tăng lên
theo năm tháng. Và đây là cái ước muốn cuối cùng, giới hạn của mọi ước muốn:
trở thành bất tử. Cái phương thức thoả mãn ước muốn ấy, mà ông tưởng đã nắm
trong tay, phải giúp ông đạt được tất cả những gì mà trong suốt cuộc đời dài
dằng dặc và đầy biến động của mình, ông chưa một lần có được.
7. Kết
cục
Ba mươi sáu giờ sau khi chia tay với Log, Ina lại
xuất hiện trong phòng anh. Nàng nói
- Hôm qua, anh biết không, Vidal đối với em là
thần tượng. Tự nhiên em có một niềm tin mãnh liệt rằng ông ta là kết tinh những
giá trị thẩm mĩ đích thực mà một diễn viên ngôi sao như em phải tiếp cận để
nhận lấy ảnh hưởng, nếu muốn cho quãng đời nghệ thuật còn lại của mình có được
chút ý nghĩa nào đó.
- Còn hôm
nay? Log bình tĩnh hỏi.
- Hôm nay ấy à? Ông ta là một thằng
hề. Em nói cho anh một điều bí mật của ông ấy: ở bên ngoài, ông ấy như thần như
thánh, nhưng trong chốn riêng tư, thì là.. thì là ..,nàng nhăn nhó tìm từ, thì
chỉ là một con vật yếu ớt. Anh có biết ông ấy đề nghị gì với em không: rằng em,
ngôi sao số một này, hãy cùng diễn với ông ấy ngay trong phòng làm việc,
cảnh nàng Luycresơ bị cưỡng hiếp, mà phải diễn với tất cả tài năng và tâm hồn
cơ. Ông ta thú nhận chỉ thấy khoái cảm khi hiếp người. Đổi lại, em sẽ được dâng
một nửa gia tài của ông ta trong di chúc, nửa còn lại chia đều cho các đứa con
và mười tám bà vợ kia.
- Thế em bảo sao?
- Em chỉ bảo: tôi
không ngờ ông đóng vai hài tồi đến thế.
- Nói chung, ông ta lúc
nào cũng độc đáo. Log nói.
Ina đặt tay lên bàn tay Log, hất đầu về phía TV.
Vang lên bên tai hai người một giọng đều đều không cảm xúc.
Vào hồi 14 giờ 17 phút hôm nay, ngài Biliôn
đã đột ngột từ trần tại biệt thự riêng vì vỡ tim.
Nguyên nhân cái chết đột ngột này đang còn là một bí mật
kỳ lạ nhất trong số các bí mật bao phủ cuộc đời
nhà tỷ phú này…
-- -- --
Sáng hôm sau, trong lúc đi ngang qua quầy báo,
Log nhận ra tại đó chàng tiến sĩ trẻ hôm trước thuyết trình về đề tài tính dục
ở câu lạc bộ. Anh ta nhăn trán nói với vẻ đăm chiêu:
Vi dal à? Quái thật, hình như mình đã nghe thấy
cái tên này ở đâu rồi.
Vũng tàu, 8 tháng 1, 1989
Đã đăng báo Văn nghệ Vũng tàu năm 1989, dưới bút
danh Hoa Tiêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét