Truyện ngắn
VASILY SHUKSIN
Hiếu Tân dịch
Spirka Rastorguev ba mươi sáu mà
trông như người mới hai lăm, không hơn.
Hắn đẹp trai đến sững sờ, thứ bảy
hàng tuần thường đến tắm trong nhà tắm hơi, rũ sạch bụi đường trường sau một
tuần rong ruổi trên xe, mặc một chiếc sơ mi sạch, uống một cốc vôt ca – và biến
thành một ông hoàng trẻ tuổi.
Đôi mắt sáng thông minh, đôi môi đỏ
mọng như môi phụ nữ trên khuôn mặt rám nắng. Nhưng sao, nhân danh quỷ dữ!! Tạo
hóa đôi khi chơi những trò xỏ lá. Hắn cần tất cả cái mẽ ấy làm gì? Tự hắn nói,
hắn luôn “dễ dãi” về chuyện ấy. Hắn “dễ dãi” về mọi chuyện. Ba mươi sáu tuổi,
không vợ con, không nhà riêng. Hắn chỉ có một việc: uốn lưỡi tán tỉnh táo tợn
nhất và qua đêm với những người đàn bà cô đơn. Hắn đến với họ không hề lựa
chọn. Đó cũng là một kiểu “dễ dãi” của hắn. Hắn máu mê đến nỗi ai càng già,
càng xấu hắn lại càng thích.
“Spirka, thằng ngu! Mày không
bết thương cái mặt của mày à? Chọn cả con Lizka mặt như cái thớt đầy mụn ấy mà
chơi. Mày không có tí tự trọng nào hay sao?”
“Cái mặt
đâu có làm nên chuyện.” Spirka cãi một cách phải chăng. “Mặt nó có thể là cái
thớt nhưng nó còn tốt bằng mấy bọn mày.”
Đời Spirka hỏng từ rất sớm. Mọi
chuyện bắt đầu với hắn khi hắn mới học lớp năm. Cô giáo tiếng Đức, một bà già
ít nói và hay tự ái, vốn là người di tản trong chiến tranh, sửng sốt về hình
dong của hắn:
“Ô kìa, một Bairơn bé! Giống một cách
kỳ lạ.”
Hắn ghét bà giáo từ đấy.
Khi cả lớp bắt đầu một chương của
“Anna và Marta” hắn cảm thấy thất vọng. bà giáo ấy lại bước đến. “Không, không
phải chỉ là quá giống, mà đúng là một Bairơn con.” Câu ấy làm hắn điên cái đầu.
Một hôm bà giáo bắt đầu một tiết học như thường lệ: “Thật là phi thường, không
ai có thể tin được, một Bai…”
Nhưng bà giáo không kịp nói hết câu.
“Bai, bai cái con c..” và Spirka phun
ra một câu chửi thề tục tĩu đến mức kẻ say rượu cũng phải xấu hổ.
“Bairơn”
bị mẹ cho một trận đòn nhừ tử. Nó nằm liệt trên giường đến khi thấy khá hơn, nó
lẻn trốn ra mặt trận. Nó đã mò được đến Nôvôxibiếc mới bị bắt gửi trả về nhà.
Mẹ nó lại tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết, rồi suốt đêm ngồ than khóc vì
thằng con quý tử. Bà ta có được Spirka từ một gã trai bảnh bao lang thang nay
đây mai đó, bởi vậy bà vừa yêu vừa ghét hình bóng cái thằng quỷ sứ trong thằng
con của bà. Spirka giống bố như đúc, thậm chí cả tính cách, mặc dầu hắn chưa
bao giờ biết mặt ông bố.
Mặc cho mẹ hắn van nài hay đánh đập,
hắn không bao giờ đến trường nữa. Khi hắn dọa nhảy từ trên mái nhà xuống, nhằm
một cái cào ở phía dưới, mẹ hắn đành đầu hàng. Và từ đấy Spirka đi làm ở nông
trang.
Hắn lớn lên thành một gã trai lếu
láo, trơ trẽn, ngỗ ngược và bừa bãi, luôn gây sự đánh nhau. Mẹ hắn nói hết nổi,
cuối cùng đành bỏ mặc.
“Mày cứ đợi đấy, thế nào cũng có ngày
người ta tống mày vào tù.”
Và họ làm thật. Sau chiến tranh. Hắn
cùng một lũ bạn cũng liều lĩnh như hắn chặn một toa xe bán hàng, cướp đi một
két vôt ca, và để lại cho người lái một thứ để nhớ đến bọn hắn. Sau đóbọn chúng
tổ chức một bữa tiệc hoang dã ở chỗ bạn gái của Spirka, và đó là nơi công an
tóm chúng. Spirka chộp lấy một khẩu súng chạy vào nhà tắm, tại đó hắn cố thủ
khoảng hai ngày, bắn vào bất kỳ ai đến gần. Người ta cử bạn gái của hắn, con Vecca
“lắm mồm” vào thuyết phục hắn đầu hàng. Nhưng cái con Vecca ấy thủ một chai vôt
ca và băng đạn dưới váy mang vào cho hắn. Nó ở lại với hắn trong đó một lúc khá
lâu, cuối cùng khi xuất hiện nó tự hào tuyên bố: “Anh ấy không ra đâu!”
Spirka tiếp tục bắn tỉa từ cửa sổ nhà
tắm, đệm thêm bằng bài hát về tuần dương hạm Varangian:
Tàu kiêu hùng sẽ
không bao giờ đầu hàng
Và không thèm cầu
xin lòng thương hại
“Spirka, mỗi viên đạn mày bắn ra sẽ là thêm
một năm tù đấy.”
“Thử xem chúng mày có đếm xuể không.”
Spirka hét và bắn ra như mưa. Khi hắn tỉnh rượu, hắn bỗng cảm thấy buồn ngủ
không thể nào cưỡng nổi, nên hắn ném khẩu súng ra ngoài cửa sổ và bước ra.
Hắn bị “cách ly” trong năm năm.
Khi trở về hắn vẫn đẹp trai một cách
hoang dã như trước, vẫn táo tợn như trước nhưng lại thêm tính hào phóng không
ngờ. Tính hào phóng của hắn làm người ta ngạc nhiên không kém vẻ đẹp trai của
hắn. Hắn sẵn sàng mang chiếc sơ mi cuối cùng cho kẻ nào cần đến. Đôi khi vào
ngày nghỉ hắn lái xe vào rừng như thằng điên và trở về với một xe tải đầy củi
cho một ông già cô độc nào đó. Sau khi tự mình rỡ hết xe củi, hắn bước vào
trong nhà.
“Tôi không biết phải cảm ơn cậu sao
cho phải, Spirka, ôi thiên thần của chúng tôi.” Ông lão bối rối. “Chúng tôi
phải trả cậu bao nhiêu?”
Và điều đó làm Spirka cảm thấy thích
thú.
“Cho cháu một cốc vôt ca.” Và nói
thêm một cách thỏa mãn “Tôi đây, đâu có phải quả trứng thối, phải không?”
Nhưng khi hắn ra khỏi nhà tù thì đám
bạn bè của hắn đã đi hết cả, con bạn gái của hắn đã lấy chồng. Người ta tưởng
rồi hắn cũng sẽ bỏ đi, nhưng không. Hắn vui chơi thoải mái một tí, đưa tất cả
số tiền tiết kiệm cho mẹ, rồi kiếm việc làm là một chân tài xế.
Mùa xuân ấy có hai
người đến sống ở làng Yatsnôiê: Xecgây và Irina Zelenetsky, cả hai vợ chồng đều
là giáo viên. Xecgây là giáo viên thể dục, Irina dạy hát.
Xecgây có thân hình chắc nịch, vai
rộng, cơ bắp cuồn cuộn, bước đi rắn rỏi, giỏi về môn nhảy cao và nhào lộn. Thật
thú vị khi nhìn anh luyện tập trên xà đơn, xà kép, vòng tay. Anh có cái miệng
rộng quá cỡ, chiếc mũi to, răng to và r ất trắng.
Irina thì nhỏ nhắn và hơi xanh, có
dáng thon thả đầy nữ tính. Nhìn bề ngoài cô không có gì đặc biệt, nhưng khi cô
cởi bỏ áo khoác ở phòng ngoài và kiễng chân lấy cây đàn ăc cooc đê ông từ trên
nóc tủ xuống, mới thấy duyên dáng yêu kiều và tự tin làm sao. Thật là một cảnh
tượng tuyệt diệu.
Đó là một đôi vợ chồng (cả hai khoảng
độ từ hai mươi đến hăm hai) đã đến làng Yatsnôiê vào những ngày ấm đẹp cuối tháng tư. Người ta
chuẩn bị sẵn cho họ thuê mấy buồng trong nhà của một đôi vợ chồng già,
Prôkuđin.
Người khách đầu tiên đến thăm họ là
Spirka. Hắn có thói quen đến thăm những người mới đến. Hắn sẽ bước vào, tự giới
thiệu, uống một cốc với chủ nhà (Spirka uống rượu ít khi say), nói dăm ba câu
chuyện rồi ra về.
Bởi vậy hôm ấy Spirka tắm rửa cạo râu
sạch sẽ, diện bộ complê đẹp nhất rồi đến nhà Prôkuđin.
“Con chỉ ghé qua xem họ là người thế
nào,” hắn nói với mẹ, vẻ thờ ơ.
Đôi vợ chồng già đang ăn tối.
“Mời cậu ngồi xuống cùng ăn với chúng
tôi, Spirka.” Ông già Prôkuđin mời. Spirka đôi khi có giúp họ nên hai ông bà
già mến hắn.
“Cám ơn bác, cháu đã ăn rồi. Những
người khách thuê nhà của bác có nhà không?”
“Có đấy,” ông già hất đầu về phía nhà
trên.
“Họ thế nào?”
“Những người tử tế. Anh chị ấy cho
tôi pho mát và xúc xích này đây. Nếm thử một tí đi?”
Spirka lắc đầu và đi
lên phòng trên. Hắn gõ cửa.
“Mời vào,”
một giọng trả lời.
Hắn bước
vào.
“Xin
chào!”
“Xin
chào!” Đôi vợ chồng cùng đáp, và nhìn hắn chằm chằm. Người ta thường không thể
cưỡng được nhìn hắn chằm chằm như vậy.
Spirka tự
giới thiệu “Spirka Rastorguev.”
“Xecgây”
“Irina. Mời anh ngồi.”
Khi nắm
chặt bàn tay ấm áp của Irina, Spirka liếc nhìn cô một cách khá lộ liễu. Irina
hơi cau mày rồi mỉm cười, nghĩ ngợi gì đó rút vội tay ra, và vội vã đi lấy thêm
ghế. Khi trở lại cô nhìn Spirka không hẳn là ngạc nhiên, mà là với vẻ hứng thú.
Spirka
ngồi xuống.
Xecgây
nhìn hắn một cách vui vẻ.
“Chào mừng
các bạn đã đến với Yatsnôiê”
“Cám ơn”
“Tôi chỉ
ghé qua một chút xem các bạn sống thế nào” người khách của họ giải thích. “Dân
ở đây ấy à, anh có sống đến bạc tóc cũng chẳng có ai quan tâm.”
“Nhân dân
ở đây không cởi mở lắm à?”
“Thì cũng
như ở nơi khác, nhà nào biết nhà ấy.”
“Anh là người quê ở đây à?”
“Vâng
chính thế. Tôi sinh ra và lớn lên ở Xibêri.”
“Xecgây,
em đi kiếm cái gì ăn.”
“Ừ đi đi.”
Xecgây trả lời nhanh và lại nhìn Spirka một cách vui vẻ.
“Chúng ta
sẽ ăn mừng nhà mới một chút.”
“Phải,
chúng ta có thể uống vài cốc.” Spirka hài lòng. “Các bạn từ đâu đến?”
“Không xa
lắm.”
Irina vào
phong ông bà Prôkuđin. Spirka nhìn theo cô.
“Cuộc sống
ở đây thế nào?” Xecgây hỏi.
“Cuộc
sống…” Spirka ngưng, nhưng không phải để tìm chữ. Hắn lấy làm tiếc rằng người
phụ nữ nhỏ nhắn này không nghe được những gì hắn sắp nói ra về cuộc sống. “Ờ,
cuộc sống diễn ra theo từng mảng. Lúc đầu là một mảng tốt, rồi đến một mảng xấu…”
Không thật sự hắn không muốn nói vào lúc này. “Tại sao cô ấy lại phải đi sang
đấy? Anh chỉ cần gọi ông bà già là được, họ sẽ mang đến những gì anh cần.”
“Nhưng tại
sao? Đó là việc của cô ấy mà. Thôi được, thế bây giờ anh đang ở mảng nào?”
“Nửa nọ
nửa kia. Nói chung không tệ lắm.” Không, hắn nhất định không muốn nói khi cô ta
còn ở bên ngoài, đi kiếm “cái gì để ăn” vớ vẩn ấy.
“Tôi hút
thuốc được chứ?”
“Xin cứ tự
nhiên.”
“Thế là
các bạn sẽ dạy ở đây đấy?”
“Vâng.”
“Cô ấy dạy
môn gì?”
“Hát.”
“Ồ, thế cô
ấy hát hay đấy nhỉ?”
“Cô ấy
biết hát.”
“Cô ấy có
thể hát cho chúng ta nghe một bài được không?”
“Anh hỏi
thẳng cô ấy. Có thể cô ấy sẽ hát đấy.”
“Tôi sang
nói với ông bà già. Cô ấy phí thời gian ở bên ấy.”
Hắn bước
ra và cùng vào với Irina. Cô bưng một đĩa đầy pho mat, xúc xích và mỡ.
“Tôi đã
quyết định không nấu nướng gì cả.”
“Phải đấy,
nấu nướng làm gì. Một quả dưa chuột với thịt mỡ muối, còn gì tuyệt hơn. Phải
không các bạn?”
“Anh hiểu
rõ nhất.” Xecgây đáp khá lanh lẹ.
Spirka
nhận ra điều đó. Thế là tất cả diễn ra tốt đẹp. Hắn không kịp nhận ra cái đưa
mắt trao đổi nhanh giữa hai vợ chồng. Hắn đang hứng chí. Nào bây giờ cứ uống
lấy vài cốc vôt ca, và rồi, hắn xem xem điều gì sẽ xảy ra.
Không phải
vôt ca, mà là một chai branđi xuất hiện trên bàn.
“Tôi bao giờ cũng cạn ngay cốc của mình, các bạn cho phép
chứ?”
Họ lễ phép mời Spirka uống trước. Hắn nốc gọn cốc rượu và
nhắm một miếng xúc xích.
“Ái chà chà!” hắn hơi rùng mình.
Hai vợ chồng mỗi người uống một chén nhỏ. Soirka nhắm
nhìn cái cổ họng mảnh mai của Irina đang run run. Một cái gì đó – rượu hay máu
– cuộn lên nóng hổi trong tim hắn. Tay hắn ngứa ngáy chỉ muốn vuốt ve cái cổ
xinh đẹp đó. Mắt hắn lóe sáng, cái nhìn của hắn trở nên thông minh hơn, và hắn
cảm thấy quá đã.
“Rượu ngon thật,” hắn nói giọng tán thưởng.” Nhưng loại
này đắt lắm.” Xecgây cười. Spirka không cười họa theo.
“Hay nhất vẫn là anmh cuốc lủi, nhỉ?” Xecgây hỏi. “Vừa rẻ
lại vừa nặng đô.”
“Bây giờ mình nên nói cái gì cho họ buồn cười.” Spirka
thầm nghĩ.
“Cuốc
lủi thì bây giờ không nhiều đâu,” hắn nói. “Chỉ có hồi chiến tranh...” Và hắn
nhớ đến những nối cực nhọc của những năm tháng xa xôi đó, thắt lưng buộc bụng,
công việc cày bừa quá sức người. Và hắn bỗng muốn miêu tả chuyện đó một cách
hài hước. Hắn ngửng cái đầu đẹp trai lên, nhìn thẳng người phụ nữ phía bên kia
bàn, mỉm cười.
“Tôi xin
kể chúng tôi đã sóng như thế nào.”
Irina
liếc nhanh và vội vã quay sang nhìn chồng.
“Vâng,
xin anh cứ kể,” Xecgây nói. “Chúng tôi cũng muốn nghe về cuộc sống ở đây.”
Spirka
châm một điếu thuốc.
“Tôi là
một thằng lếu láo.” Hắn mở đầu.
“Cái
gì?”
“Một đứa
con hoang. Mẹ tôi đem tôi về trong một cái tạp dề. Hồi ấy một anh chàng đẹp
trai làm nghề bán hàng rong – người ta còn gọi là đại lý cung cấp – hay qua lại
vùng này. Và trong một lần tới đây ông ta đã cung cấp tôi.”
“Anh có
biết ông ấy không?”
“Chưa
bao giờ trông thấy. Ông ấy không bao giờ xuất hiện sau khi làm cho mẹ tôi trở
thành một gia đình. Sau đó ông ta bị tù và từ đấy không nghe nói gì về ông ấy
nữa. Đấy, tôi đã đến thế giới này như thế đấy.” Và cũng đột ngột như khi hắn
muốn đưa ra một bản tổng kết vui vẻ về cuộc đời mình, hắn bỗng mất hứng thú làm
việc đó. Chuyện đó không có gì đặc biệt buồn cười. Hay là ta kể cho họ nghe về
chuyện trại cải tạo? Spirka nhìn Irina và trong hắn lại nổi lên cái ý muốn
không cưỡng nổi là vuốt ve cái cổ họng xinh đẹp của cô.
Hắn đứng
lên.
“Thôi,
tôi phải đi đây. Có một chuyến hàng phải đi. Cám ơn đã cho uống.”
“Chở
hàng trong đêm tối này à?” Irina ngạc nhiên hỏi.
“Phải,
đôi khi chúng tôi phải chở đêm. Tạm biệt. Lần khác tôi sẽ quay lại.”
Spirka
bước ra không ngoái lại.
“Anh ấy
là một anh chàng kỳ lạ.”
“Ý em
muốn nói là đẹp trai phải không?”
“Vâng,
đẹp đấy chứ”
“Đẹp
trai. Và em biết chứ, anh ta mê tít em”
“Thế à?”
“Và anh
ta đang muốn tán em. Aanh nghĩ thế. Không phải à?”
“Điều gì
khiến anh nghĩ thế?”
“Ồ phải,
đúng thế mà.”
“Anh
muốn điều đó xảy ra không?”
“Sao
không. Chỉ có điều.. Em sẽ không đối phó nổi.”
Người vợ
nhìn chồng.
“Em sợ
rồi,” anh nói. “Cái đó làm em mất hết can đảm.”
“Ồ thôi
đi,” người vợ nói nghiêm túc. “Anh làm sao thế.”
“Can đảm, và tất nhiên, sức mạnh,” người chồng tiếp tục.
“Em phải cư xử cho vững, ấy là nói như thế. Anh ta có sức mạnh. Anh ta sẽ làm
được như thế. Nhân tiện anh muốn nói, hắn đã từng ngồi tù.”
“Điều gì khiến anh nghĩ thế?”
“Em không tin à? Em hỏi ông bà già xem.”
“Anh đi mà hỏi, nếu anh thấy cần.”
“Sao không?”
Người chồng đứng lên đi ra gặp ông bà già.
Năm phút sau anh trở lại và nói với vẻ nghiêm túc của anh
hề:
“Năm năm. Trong trại khổ sai. Vì ăn cướp.”
Không
khí ẩm ướt ban đêm làm cho cái mặt nóng bừng của hắn dịu đi. Spirka vừa bước đi
vừa hút thuốc. Hắn bỗng muốn có mưa, một cơn mưa rào thật lớn, trời như nghiêng
bình đổ nước, có sấm chớp đùng đùng trên đầu. Rồi hắn sẽ gào thét lên cho thật
đã.
Hắn đi
về phía cái ổ hiện nay của hắn – Nyura Zavyalôva.
Hắn gõ
vào cửa sổ.
“Ai
đấy?” Nyura ngái ngủ hỏi gắt, xuất hiện như một bóng trắng mờ sau cửa kính.
Spirka
im lặng và suy nghĩ về Nyura. Trong chiến tranh, khi Nyura hai mươi ba đã thành
bà góa với một nách hai con, Spirka.lúc đó hắn mười ba tuổi, ném một bao lúa mì
vào vườn nhà chị ta (hắn đang chở mì bằng xe bò lên thị trấn để xay xát). Hắn
gõ vào đúng cái cái cửa này, và nói giọng thì thầm hối hả “nhìn vào vườn nhà
chị, cạnh nàh tắm ấy. Giấu kỹ đi!”
Hai ngày
sau hắn ghé lại nhà Nyura, cũng vào ban đêm, chị ta lao ra “mày đang làm cái
trò gì đấy, Spirka, đồ ắn độc. Bộ mày muốn cho tao vào tù hả? Mày muốn kiếm
chác rồi lại đổ tội cho người khác phải không?”
Spirka
bối rối.
“Tôi
không lấy cho mình. Chị nóng nảy cái gì thế?”
“Vậy cho
ai?”
“Cho
chị. Bọn trẻ phải có cái gì để ăn.” Hắn nói đến hai đứa con Nyura. “Tôi đoán
chúng nó đói lắm.”
Nyura òa
khóc và ôm lấy Spirka hôn tới tấp. Và Spirka quá xúc động.
“Thôi
được rồi. Chị hãy tự xay lấy, rồi làm ít bánh mà nướng. Ngon tuyệt đấy.’
Đó là kỷ
niệm mà lúc này hắn bỗng nhớ lại.
“Anh
đứng đó là gì?” Nyura hỏi. “Cửa mở đấy. Đừng làm cho ông bà già thức giấc.”
Spirka
đứng và đợi. Hắn có một tính tò mò ma quái. Đợi xem cô ta sẽ làm gì tiếp theo.
“Spirka,
anh lại chơi cái trò gì đấy?”
Im lặng.
“Có vào
không?”
Im lặng.
“Thằng
điên. Hắn đánh thức mình dậy giữa đêm khuya để dở trò chọc phá mình. Cút cha
anh đi!”
Hắn len
lén đi qua phòng ngoài, nơi hai ông bà già đang ngủ, vào phòng trong.
“Tất acr
những trò hề này là thế nào đấy?”
Spirka
cảm thấy vô cùng ân hận về điều phiền toái mình đã gây ra cho Nyura. Tại sao
mình lại làm thế. Tốt nhất là đừng mò đến đây.
“Quên
đi, Nyura. Đi ngủ đi.”
Ba ngày
sau Spirka lại mò đến nhà Prôkuđin vào buổi tối. Những người thuê nhà chưa về.
Hắn chuyện vãn với ông bà già trong lúc chờ đợi.
Irina về
trước, một mình. Trông thật tươi mát. Theo cô tràn vào phòng cả cái dịu mát của
buổi tối mùa xuân. Cô trông có vẻ ngạc nhiên, và, Spirka cảm thấy như có cả vẻ
vui thích.
Lặng lẽ
và quả quyết, hắn theo cô vào phòng trong.
“Bó
hoa.” Hắn nói và trao cho cô bó hoa rực rỡ.
“Ôi,” cô
có vẻ còn vui sướng hơn. “Đẹp quá. Tên nó là gì vậy. Tôi chưa bao giờ thấy loại
hoa này.”
“Zharki” Có một cái gì đang ca hát rộn
ràng trong ngực Spirka, như thường lệ mỗi khi hắn sắp có một trận đánh nhau hay
một người đàn bà. Hắn không có ý định che dấu tình yêu của mình. “Anh sẽ mang
đến cho em nhiều hơn.”
“Nhưng
tại sao anh..anh mất công như vậy?”
“Công
cán gì đâu” Spirka phản đối với vẻ khôi hài, “tôi thường lái xe qua chỗ ấy, nó
mọc thành đám dày, lấy liềm mà cắt cũng được ấy chứ.” Hắn thích thú nghĩ đẹp
trai như hắn quả là hay. Người khác chắc đã bị tống cổ ra rồi. Hắn mỉm cười,
cảm thấy hắn là chúa tể.
Người
phụ nẽ lúc đầu cũng cười, nhưng rồi bỗng cảm thấy bối rối. Spirka càng lúc càng
khoái trá. Như thể trong một ngày nóng nực được vục cả mặt xuống dòng suối mát
trong mà uống. Hắn uống, uống mãi, một thoáng rùng mình lướt qua người hắn như
ngọn lửa. Hắn cầm tay người phụ nữ. Như một giấc mơ – ôi nếu đừng bao giờ tỉnh.
Cô cố
gắng dụt tay về. Spirka không chịu buông.
“Ơ kìa,
anh không nên.. ”
“Sao lại
không nên?” Mọ điều hắn biết, mọi điều hắn đã thực hiện không bao giờ thất bại
với những người đàn bà khác, bây giờ hắn nóng lòng đem áp dụng với cô gái mảnh
mai ngọt ngào này. Một lời cầu nguyện bật lên từ trái tim hắn “Lạy Chúa, xin
người đừng để cô ấy chống cự” hắn kéo cô gái ôm vào giữa hai cánh tay mình, hắn
nhìn thấy đôi mắt cô thật gần, nhưng lạ sao đôi mắt ấy bây giờ dãn to đến thế.
“Không, đừng buông, lạy Chúa, lúc này mình chỉ muốn hôn nàng, thế thôi, không
cần gì hơn nữa.” Và hắn hôn cô. Và vuốt ve cái cổ nhỏ nhắn, trắng ngần, mềm dịu
của cô. Rồi lại hôn đôi môi ngọt ngào, êm ấm một lần nữa. Đúng lúc ấy, chồng cô
bước vào. Spirka không nghe thấy tiếng anh. Hắn chỉ thấy khuôn mặt cô co giật,
một chớp lóe hoảng hốt trong mắt cô. Rồi hắn nghe một giọng nói vang lên, một
giọng thật quen thuộc:
“Cảnh như thường lệ. Người chồng bước vào.”
Spirka
buông cô gái. Hắn không hề cảm thấy sợ hãi hay xấu hổ gì cả. Hắn chỉ thấy buồn,
và muốn chọc tức con người tề chỉnh, lưng thẳng đầy vẻ tự tin kia. Bậc thầy!
Một trong những con quỷ luôn gặp may, luôn kiểm soát được mọi việc, luôn được
chào đón. Hắn nhìn lướt qua người chồng.
“Một tay
cừ khôi! Các người đã đi khá xa đấy!”
Xecgây định
mỉm cười, nhưng không cười nổi. Mặt anh cau lại, đôi môi dày run run phẫn uất.
Anh nhìn vợ: “Tại sao cô im lặng thế. Lại tái xanh đi nữa.” Tiếng quát dữ tợn
quất cô như một ngọn roi. “Con điếm. Vậy là chúng mày đã...” anh bước lại gần
cô.
Spirka
chắn ngang đường. Đứng gần, hắn thấy rõ vẻ giận dữ uất nghẹn cháy bừng trong
đôi mắt của người giáo viên tiểu học. Hắn còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang
thoảng từ khuôn mặt cạo râu nhẵn nhụi của anh.
“Bình
tĩnh nào” Spirka nói.
Khoảnh
khắc tiếp theo một cánh tay mạnh mẽ lôi giật hắn ra khỏi phòng.
Spirka
không làm gì nổi với cánh tay đó. Cứ như thể gáy hắn bị hàn cứng vào cánh tay
ấy, như cánh tay của một siêu nhân. Như thể một tay biên piston đang guồng lôi
hắn theo từ phía sau.
Spirka
bị kéo lê sang phòng ông bà già. Đôi vợ chồng già kinh ngạc nhìn người khách
thuê nhà và Spirka.
“Tôi vừa
bắt được thằng trộm bẩn thỉu này,” người thuê nhà giải thích.
Một cái
gì khủng khiếp đang nhen nhóm trong lòng Spirka! Sjw pha trộn giữa nhục nhã,
căm giận, đau đớn đang bóp nghẹt hắn.
“Mày đã
làm gì vậy, thằng con hoang?” anh gầm lên.
Họ lôi
nhau ra đến cổng. Cái piston chuyển động. Spirka văng xuống từ trên cổng cao,
rơi xuống ngay đống rơm ướt phía dưới như một chiếc thảm cửa.
“Tao sẽ
giết nó” ý nghĩ ấy lóe lên qua đầu Spirka. Xecgây bước xuống bậc thềm.
“Đứng
dậy!”
Spirka
bật dậy trước khi tiếng ấy đến tai hắn. Và khoảnh khắc tiếp theo hắn lại ngã
nhào. Hắn nhận ra với vẻ căm thù và hoảng sợ “nó đánh chết mình” hắn lại bật
dậy và cúi xuống thật nhanh né tránh cái piston khủng khiếp, cố tóm lấy yết hầu
người giáo viên thể dục, nhưng cái piston thứ hai đã tông mạnh vào quai hàm
hắn. Spirka ngã bật ngửa ra phía sau, trong mồm hắn có vị mặn. Một lần nữa hắn
lại lao mạnh cả người vào anh giáo viên. Hắn vốn là tay đánh đấm khá, nhưng sợ,
đau, căm và cái cảm giác bất lực không đối phó nổi với cặp piston kia đã làm
hắn mất hết tự chủ và sự lanh lẹ vốn có. Nỗi căm giận điên cuồng ấy đẩy hắn lao
lên hết lần này đến lần khác, nhưng cặp piston kia hoạt động quá hiệu quả. Hắn
không lần nào đến gần được người giáo viên. Cuối cùng hắn bị nốc ao và nằm
thẳng cẳng. Người giáo viên cúi xuống hắn.
“Tao sẽ
cho mày biết tay.” Spirka lầm bầm một cách yếu ớt nhưng nghiêm trọng.
“Ta sẽ
xem đây là một bài học tốt về cách cư xử. Mày hãy bỏ ngay cái thói quen của
thằng tù đi.” Giọng Xecgây mềm mỏng nhưng cũng nghiêm trọng không kém.
“Tao sẽ
giết mày” Spirka nói rõ ràng. Trong mồm hắn có một thứ gì nhầy nhụa như thể hắn
vừa nuốt cả một chai nước rửa chén, một cái gì sắc nhọn à nóng bỏng. “Tao sẽ
giết mày. Nhớ lấy.”
“Để làm
gì?” người giáo viên hỏi một cách bình tĩnh. “Mày định giết tao để làm gì,
thằng vô lại?”
Người
giáo viên quay vào nhà, đóng cửa và chốt lại.
Spirka
cố đứng dậy nhưng không nổi. Đầu hắn ong ong, nhưng những ý nghĩ vẫn đến sáng
tỏ. Hắn biết một lối từ trên mái nhà Prôkuđin vào gian nhà kho. Gian kho này
không bao giờ khóa, chỉ quấn mấy vòng dây thép quanh một cái đinh, để giữ cho
cửa khỏi tự bật mở. Gian phòng của hai ông bà già cũng không bao giờ khóa, thậm
chí không có khóa ở cả cửa phòng ngoài. Hắn biết nhà Prôkuđin rất rõ vì thằng
con của ông bà, thằng Mishka khi còn hỏ hay chơi với hắn và ban đêm Spirka
thường hay ngủ lại đây. Mishka đi rồi, nhưng tất nhiên ông bà già vẫn để nguyên
Mishka mọi thứ như cũ.
Cuối
cùng Spirka cố lê bước, lần tường đi một lúc rồi loạng choạng đi xuống phía bờ
sông. Dần dần hắn hồi sức trở lại.
Hắn rửa
bộ mặt thâm tím, đánh diêm xem lại áo quần. Hắn không muốn mẹ hắn trông thấy
vết máu và sinh ra nghi ngờ khi hắn vào tìm khẩu súng. Khi đó hắn sẽ bịa ra lý
do nào đó. Hắn sẽ nói hắn có một xe hạt mì giống cần phải giao ngay và trên
đường về muốn bắn chim trên hồ chẳng hạn.
Mẹ hắn
dã đi nằm.
“Mày đấy
à, Spirka?” Từ chỗ nằm trên bệ lò sưởi bà hỏi vọng ra bằng giọng ngái ngủ.
“Vâng.
Mẹ cứ ngủ đi. Con còn chuyến hàng phải chở.”
“Có
khoai tây rán còn nóng, ở trên bếp ấy. Sữa thì ở trong bình. Mày phải ăn một
chút rồi hẵng đi”
“Được
rồi, con sẽ mang theo.”
Rất khẽ,
không bật đèn, Spirka lấy khẩu súng treo trên tường xuống, giả vờ lịch kịch một
chút ở ngoài cổng.. rồi hắn quay vào nhà (để khẩu súng ở ngoài cổng), đến sát
bên lò sưởi, lần tìm đầu mẹ hắn trong bóng tối và vuốt mái tóc ấm, thưa thớt
của bà. Đôi khi, sau khi đã có tí rượu, hắn thường thích vuốt ve âu yếm mẹ hắn
như thế, do vậy lần này hắn không làm cho mẹ nghi ngờ.
“Lại
uống rượu rồi phải không. Tao không biết rồi mày lái thế nào?” Mẹ hắn càng ngày
càng thêm yêu hắn. Bà lấy làm xấu hổ vì hắn không lập gia đình, vẫn cô đơn,
không giống như những người đáng kính trọng. Ước mơ duy nhất của bà bây giờ là
kiếm cho hắn một món tươm tất, góa chồng hay li dị cũng được.
“Không
sao đâu, thôi con đi đây.”
“Ừ , cầu
Chúa phù hộ..” Mẹ hắn cầu nguyện cho hắn trong bóng tối.
“Chạy
chầm chậm thôi, đừng có lồng lên như thằng điên ấy.”
“Con
không việc gì đâu” hắn cố lấy giọng vui vẻ. Hắn muốn đi nhanh chừng nào hay
chừng ấy và cách nào đó quên đi bà mẹ hắn. Bà mẹ hắn là người mà hắn thấy khó
rời bỏ để ra đi khỏi cuộc sống này.
Hắn bước
đi dọc con phố tối tăm, tay nắm chặt khẩu súng. Hắn vẫn còn đang phải gắng sức
để gạt bỏ những ý nghĩ về mẹ. Bà sẽ không thể nào vượt qua nổi. Khi người ta
đưa hắn đi, tay trói giật cánh khuỷu ra sau lưng, và bà nhìn thấy...Spirka rảo
bước nhanh. “Ôi, xin chúa cho bà ấy đủ sức mạnh để chịu đựng,” hắn cầu. Hắn đi
gần như chạy và cuối cùng thì chạy thật. Và hắn thấy kích động như thể không
phải đang đi để giết người, mà là nhảy lên gường với Irina, nồng ấm và khao
khát. Và hắn thật sự nhìn thấy nàng trong tâm tưởng, nhưng nàng bỗng nhiên biến
mất. Đôi môi nàng, mềm mại và bé nhỏ, nhưng hắn không thể tận hưởng việc nhớ
lại ấy vì vị mặn của máu trong mồm và ...ừ, mùi nước hoa thoang thoảng từ gò má
của chàng giáo viên thể dục. Bây giờ mùi hương ấy vẫn còn trở lại với hắn.
Spirka
vừa chạy vừa hát lầm bầm trong miệng để lấy tinh thần
Con chiến mã đen
tuyền của ta
Cắn cái gì giữa hai
hàm răng?
Tình yêu của ta..
Ngôi nhà chìm trong bóng tối. “Aha.
Giờ thì ta đến rồi” Spirka thầm nói một mình. Ta lấy một cái thang, trèo lên
kia. Im lặng.” Hắn trèo xuống gian nhà kho an toàn và đứng yên nghe ngóng.
Không một tiếng động. Chỉ có tiếng tim hắn đập thình thình trong lồng ngực.
Bình tĩnh nào, Spirka! Cũng không có tiếng tiếng giây thép đứt, chỉ có tiếng
cạch rất nhỏ của cái đinh. Spirka quơ bàn tay ra phía trước dò đường, im lặng
đi qua cửa phía trong, mò mẫm tìm thấy cánh cửa. “Đây rồi.” Hắn cúi xuống luồn
mấy ngón tay dưới cửa, cố sức nâng lên và kéo. Cánh cửa mở ra với một tiếng
“pập” rất ngọt và bật trở lại không một tiếng động. Chỗ ấy nồng mùi người già,
mùi da cừu ẩm, mùi lò sưởi ấm nóng và mùi bột nhão. Chính nơi đây hắn đã bị tóm
gáy tống ra ngoài. Lạy trời đừng để ông bà già thức dậy. Nỗi sợ của hắn bây giờ
là một ai đó có thể ngăn cản hắn…”Nó đã đấm mình.. rồi mày sẽ biết tay tao.”
Spirka tự thấy ngạc nhiên về sự thoải
mái và lanh lẹ của hắn. Hắn thậm chí không nghe thấy tiếng mình nói. Hắn tìm
thấy cửa phòng ngoài, nâng nó lên từ phía dưới. Cánh cửa kêu cạch một tiếng.
Spirka nhanh nhẹn đóng cửa lại sau lưng hắn – và hắn đã đến nơi! Trong bóng tối
của phòng ngoài, có ánh sáng mờ mờ của đèn đường rọi vào, giường kêu cót két.
Spirka tìm công tắc điện và bật lên. Xecgây đang ngồi trên giường trừng từng
nhìn hắn. Irina cũng vùng ngồi dậy. Lúc đầu cô ta nhìn chồng rồi cái nhìn đưa
từ chồng sang Spirka và khẩu súng của hắn. Cô há hốc mồm không nói được gì.
Spirka nhận ngay ra rằng Xecgây chưa hề ngủ - cứ nhìn đôi mắt đen bất động kia
thì quá rõ.
“Tao đã báo trước là tao sẽ sửa mày!”
Spirka nói. Hắn định lên đạn khẩu súng, nhưng nó đã được lên từ trước rồi
(không biết từ lúc nào?). “Tao đã bảo rồi, phải không?”
Spirka không hề lúng túng về chuyện
Irina chỉ mặc độc chiếc xilip, và quai áo ngực trễ xuống để lộ cả cặp vú trắng
muốt với núm vú chưa hề cho bú.
Đôi vợ chồng không nói gì cả và nhìn
Spirka chằm chằm.
“Ra khỏi gường!” Spirka ra lệnh.
“Spiridon, người ta sẽ bắn mày vì
chuyện này. Chắc chắn mày…”
“Tao biết. Đứng dậy.”
“Spiridon, nhưng chắc chắn là…”
“Đứng dậy!”
Xecgây nhẩy ra khỏi giường trên người
chỉ có áo vét và quần đùi.
Spirka nâng súng lên.
Mặt Xecgây xám ngoét.
Nhưng Irina bỗng gào lên khủng khiếp,
như điên như dại, khẩn thiết, trông chẳng còn giống cô ta chút nào, cái cô gái
nhỏ nhắn, thông minh, với đôi môi mềm ấm ấy. Không còn ra tiếng người, nghe
thảm thiết tuyệt vọng. Cô ngã lăn xuống khỏi giường, và cứ thế bò, với tay về
phía hắn.
“Đừng, đừng, ôi tôi xin, đừng, ôi ôi
ôi..” cô vẫn trong tư thế quỳ, cố nhoài lên với cây súng.
Đúng lúc đó Xecgây tung một đấm đến
Spirka và nhận ngay một báng súng thoi vào ngực ngã phịch xuống sàn.
“Xin anh, đừng, trời ơi!” người thiếu
phụ khóc thét. Dường như cô ta đã quên cả tên Spirka. “Ôi-ôi-ôi.”
Hai ông bà già ơ phòng bên cũng đã
dậy và kêu lên.
“Đừng!” cô vẫn kêu khóc, lắc đầu, cố
ôm lấy đầu gối hắn, trườn lên sàn, nửa thân dưới gần như trần truồng, áo lật
lên khỏi lưng, nhưng cô không hề để ý, mà chỉ cố kéo chân Spirka.
Spirka như điếc. Hắn đẩy Irina ra,
sau đó hắn nhận thấy rõ rằng nếu bây giòa hắn lẩy cò thì những gì hắn đã làm sẽ
không còn gì có thể tha thứ, không gì có thể rửa sạch được. Nếu nàng đừng có rú
lên như thế! Trời, sức mạnh bên trong của nàng!
Spirka chửi thề. Hắn bước ra khỏi
phòng, ra khỏi căn nhà tối tăm. Tự nhiên hắn thấy mệt mỏi rã rời. Hắn nhớ đến
mẹ và bắt đầu chạy. Hắn muốn vùng chạy ra khỏi ý nghĩ về mẹ, ra khỏi mọi ý
nghĩ. Hắn nhớ lại Irina, trần truồng quỳ dưới chân hắn, lòng hắn bị thiêu đốt bởi
tình yêu và lòng thương hại đối với nàng. Và trong giây phút hắn cảm thấy vui
vì đã không bắn phát súng giết người đó. Trời, nàng đã rú kinh khủng làm sao.
Nàng đã gào khóc người chồng của mình! Rồi ý nghĩ quay lại với mẹ hắn. Chsinh
mẹ hắn bây giờ sẽ là người gào khóc. Spirka chạy thục mạng. Hắn đến nghĩa địa,
ngồi phịch xuống đất. Trời tối đen. Hắn quay nòng súng chĩa thẳng vào tim, với
tay tới cò súng. Hắn nghĩ “thôi thế là hết.” Các ngón tay của hắn cảm thấy vòng
bao cò súng lạnh toát.
“Bây giờ nó sẽ quật mình xuống” hắn
tiếp tục nghĩ. Bông nhiên hắn nhìn thấy rất rõ rằng chính hắn nằm với lồng ngực
bị nổ tung rộng hoác, hai cánh tay hắn bung ra hai bên, hắn dương đôi mắt trống
rỗng nhìn lên bầu trời buổi sáng xanh trong. .. Mặt trời sẽ lên và những con
nhặng xanh béo tròn tham lam sẽ vo ve bu quanh thi thể lạnh ngắt của hắn. Một
người nà đó sẽ nói “chúng ta phải đậy hắn lại” giống như… ối, Spirka rùng mình.
Hắn ngồi. “Đội một chút, anh bạn, đợi một chút. Từ từ, anh bạn, đừng vội vã như
vậy. Ta hỏi cậu, cậu tính chuyện điên rồ gì thế? Lạy Chúa! Cậu đã bị một đòn
chí tử. Chẳng lẽ cậu chưa bị đập bao giờ hay sao? Cậu nghĩ cái gì điên rồ thế?”
“Mình nghĩ chuyện điên rồ gì thế
này?” Spirka nói to thành tiếng. “Hả?” Bứt rứt và ghê tởm, hắn quay nòng súng
ra ngoài, giữ chặt báng súng và cẩn thận kéo khóa an toàn. Hắn thở dài thật
sâu, và cảm thấy vui. Hắn bắt đầu nói to, ngớ ngẩn, sung sướng, với tâm trạng
cực kỳ nhẹ nhõm.
“Mày định làm chuyện điên rồ gì đấy,
Spirka? Hở? Ôi trời. ôi trời! Làm sao mày có thể? Từ bé mày đã bị tẩn rồi phải
không? Nhất định rồi! Đau lắm, phải không? Mày muốn chĩa nòng súng vào trán và,
đòm! mày đúng là một thằng huênh hoang, mày!”
Spirka thậm chí còn cất tiếng cười và
vội lấy tay bưng miệng: đôi môi hắn bị sưng vều do quả đấm của anh giáo viên
thể dục và đau nhói mỗi khi hắn cười. “Sao thế, sao thế?” cái miệng dập nát của
hắn nói “phao phế, phao phế?” “Làm sao được, ôi trời, ôi trời, ôi trời! Thật
quá tệ. Vậy là mày bị đấm đấy. Và bây giờ mày muốn.. muốn bắn! Ôi không, không
phải thế.”
Spirka nằm ngửa trên đất lạnh, giang
hai tay ra.
Đó là kiểu hắn nằm ở đó ngày hôm sau.
Tại cái nơi mà quả tim của hắn lúc này đang đập – Spirka xiết chặt nắm tay ghì
lên ngực: chỗ này lẽ ra đã thành cái lỗ sâu hoắm, to hơn cái mũ của hắn, do hai
phát đạn nổ tung ra. Hắn lẽ ra đã nằm đây, trần truồng..ôi, cứt thật, cảnh
tượng mới hay hớm chứ! Spirka ngồi dậy, châm một điếu thuốc và nuốt khói. Hắn
đã hối hả định tương hai phát vào người, vội đến nỗi không kịp nghĩ đến làm một
hơi thuốc nữa. Spirka đã nghe kể, ngay cả những người tử tội trước khi đưa đi
bắn còn xin một điếu thuốc cuối cùng. Hắn nhớ một bé gái, cháu hắn, khi cảm
thấy bố nó có vẻ mệt mỏi lúc cõng nó trên lưng, nó ép sát khuôn mặt bé tí của
nó vào lưng bố “cố lên bố ơi, tí nữa thôi” Spirka bật cười. Hắn lại nằm xuống,
hút thuốc và nhìn những ngôi sao, hắn thấy hình như chúng kêu leng keng khi
chúng nhấp nháy, leng keng rất khẽ, rất khẽ; và hắn cũng muốn rên lên, rất khẽ,
như một con chó con. Hắn nhăn mặt và cảm thấy hắn đang được trái đất mang đi
một cách êm ả mà mạnh mẽ. Spirka nhảy dựng lên. Hắn phải làm một cái gì đó,
phải làm một cái gì thật rõ nét. “Ta sẽ làm một cái gì, ngay bây giờ!” hắn
quyết định. Hắn cầm khẩu súng lên vội vã bước đi mà chưa biết đi đâu. Đi đâu
cũng được, thật xa cái nghĩa địa với những cây thập ác câm lặng này. Hắn bắt
đầu nguyền rủa cái chết nhưng lặng lẽ và không độc địa.
“Các người nằm ở đây hả.. Ừ, cứ nằm
đây. Đó là số phận của các người. Nhưng còn ta làm gì ở đây? Các người cứ nằm
đây, còn tôi, tôi còn phải bon trên mặt đất mấy hồi nữa. Vẫn còn lắm việc chộn
rộn phải làm.”
Lúc này hắn muốn thoát khỏi những ý
nghĩ về nghĩa địa, về việc hắn đã nằm đây. Hắn muốn chạy đến đâu đó, đến một
người nào đó. Để kể tất cả, có thể … Có lẽ sẽ có cười một chút. Và uống một
chút. Nhưng ở đâu? Hay là Vêra? Cô chủ quán rượu. Ở đó thường xuyên có túy lúy.
Hắn cũng có thể qua đêm ở đó nữa.
Spirka rẽ ngoặt xuống một phố nhỏ.
Vêra bắt đầu càu nhàu ca cẩm. Quá mệt
nhọc mà vẫn chưa được nghỉ. Spirka quẹt một que diêm và soi lên mặt mình.
“Cô trông này, chúng nó xuýt giết
tôi, mà cô thì cứ chùng chình”
Vêra hốt hoảng. Spirka cười xòa,
khoái trá vì hiệu quả ấy.
“Anh bị ở đâu vậy?”
“Thì một nơi nào đó. Chơi khá đấy
chứ?”
“Trời ơi, Spirka! Tôi biết thế nào
rồi cũng có ngày họ chơi anh. Lúc đó anh đang ở đâu?”
“Không nói đâu. Bí mật.”
Hai người vào buồng của Vêra. Vêra
kẹp hai mép rèm che kín cửa sổ và bật đèn. Cô ta nhìn lại Spirka. Cô đưa bàn
tay còn thơm mùi kem lên áp vào chỗ trầy xước trên mặt hắn.
“Ô” Spirka kêu lên, xấu hổ. Hắn lại
cười và bắt đầu bước đi thình thịch quanh buồng. Những người đàn bà cô đơn này
mới tuyệt làm sao! Chẳng biết vì lẽ gì, hắn luôn luôn cảm thấy dễ chịu và vui
sướng khi ở bên họ. Anh có thể tùy thích nện gót rầm rầm quanh phòng, nếu gỗ
lát sàn không kêu lên ken két. Anh có thể nghĩ.. Anh có thể ngẫu hứng mơn trớn
cô chủ nhà, vuốt ve bàn tay cô ta. Cái gì cũng gợi hứng, cái gì cũng tuyệt. Họ
có thể nhẩy lên vì không quen kiểu cách đó, và họ nhìn anh một cách trìu mến,
nhưng hơi diễu cợt thách đố. Họ thật tuyệt, những người rất tốt bụng. Anh cảm
thấy buồn cho họ.
Vê ra kiếm một chai vôt ca. Cô ta
thậm chí còn xuống cả hầm rượu để lấy dưa chuột muối. Nhưng trông cô có vẻ
hoảng hốt khi trở lại.
“Anh có cái gì ở ngoài kia đấy? Súng
à. Em vấp phải nó…”
“Súng đấy. Thì đã sao?”
“Anh dùng súng để làm gì?”
“Không có gì đặc biệt.”
“Spirka, anh bị vướng vào vụ gì phải
không?”
Chồng Vêra là người tốt. Anh ấy chết
lúc bốn mươi tuổi. Có trời biết anh ấy bị gì. Có phần chắc là ung thư.
“Spirka!”
“Ừ hử!”
“Anh đang làm chuyện gì vậy?...Anh
đang dính vào vụ gì? Anh nói phét phải không?”
“Không hề! Nhìn đây, tôi đã bị
thương” Spirka lại cười. Có cái gì đấy làm cho hắn vui. Thế là tốt.
“Anh thật là kỳ quặc. Anh đã giết
người, phải không?”
“Không phải đã, mà là sẽ. Sau đây.”
“Spirka, em sợ. Có thể anh dã làm
chuyện gì xấu.. và em bị dính líu, phải làm chứng… Anh xéo đi”
“Mọi chuyện đều ổn, em ngốc ạ. Em sợ
cái gì chứ? Anh chưa giết ai đâu. Chỉ có anh là xuýt bị người ta giết. Nhưng
anh vẫn còn đang tìm cách để giết một đứa.”
“Uống hết đi và đi đi.” Vêra nói một
cách giận dữ. “Đi đi. Không có anh tôi đã quá đủ chuyện rắc rối rồi.”
Spirka trở lại nghiêm túc.
“Bình tĩnh đi. Trông anh có vẻ gì như
thể mới phạm tội không? Em làm sao thế? Dù sao em đã biết anh. Lẽ ra anh không
đến nếu.. Thôi đủ rồi.”
“Lang thang ban đêm với khẩu súng..”
Spirka nốc một cốc vại và chiêu với
dưa chuột. Vêra không uống.
“Em không muốn uống.”
“Tại sao?”
“Không muốn vậy thôi. Anh làm em sợ
với khẩu súng của anh. Ai đánh anh thế?”
“Người ngoài. Thôi không nói chuyện
ấy nữa. Bỏ đi” Hắn nhớ lại người giáo viên. Lúc ấy trông anh ta thất sắc.
Spirka vặn vai như thể muốn rũ đi những ý nghĩ đen tối, khó chịu. Niềm vui của
hắn teo đi. “được rồi, được rồi, được rồi,” hắn nói hấp tấp “Đừng tiếp tục nói
chuyện ấy nữa.” Hắn rót cho mình một nửa cốc vại vôt ca nữa để thôi không nghĩ
đến vợ người giáo viên, thôi không nhớ nàng. Nhưng hắn vẫn nhớ nàng, bé nhỏ,
gần như trần truồng, sợ hãi gần chết. Dù không muốn, trí nhớ của hắn vẫn cứ
quay lại nàng.
Buổi sáng, Spirka nhảy ra khỏi giường
từ sớm. Hắn để khẩu súng lại chỗ Vêra.
“Tối anh sẽ quay lại lấy.”
“Anh đi đâu bây giờ?”
“Đi làm.. Dù thế nào, em không được
bép xép về khẩu sung đấy.”
“Tôi sẽ đi nói với mọi người rằng đêm
qua Spirka ở đây với một khẩu súng.”
“Cô thông minh đấy. Tôi bị một bọn
người lạ mặt đánh trên đường đi, tôi lấy súng cố đuổi theo chúng, nhưng không
kịp.”
Vêra nhìn hắn vẻ không tin. Nhưng hắn
cũng không cố làm ra vẻ đáng tin.
“Muốn uống một chút không?”
“Không. Thế là tốt lắm rồi.”
Spirka đi tìm gặp người giáo viên.
Hắn đi qua quãng đường cong gần sân sau để gặp càng ít người càng tốt. Dù thế,
hắn vẫn gặp hai ba người. Một người là Ilya Kitaisep – đội trưởng nông trang.
Ilya toét miệng cười đểu với hắn từ xa.
“Ô hô! Đã mần ăn một đêm ra trò đấy
nhỉ?”
Spirka cũng cười toác, cố chịu cái
đau như kim đâm đang làm cho mặt hắn méo mó. “Đúng đấy, ông anh ạ. Tôi đã có
một đêm ra đêm. Gần kiệt sức.”
“Sao thế?”
“Ồ không sao đâu. Bị ngã tí thôi.”
Xấu hổ, nhục nhã.. ngay cả đầu lưỡi
hắn cũng tê dại đi vì xấu hổ. Nụ cười bóng gió của Ilya như dao cứa vào tim
hắn.
“Chắc chắn cậu đã ngã. Từ trên cao,
tôi dám đoan chắc thế. Làm thế nào mà cậu thoát được?”
“Ồ Ilya. Những chuyện thường xảy ra
ấy mà. Người ta ngã. Nếu tôi đấm vào mặt cậu bây giờ, cậu cũng sẽ ngã. Hay là
cậu không nghĩ thế?”
Nụ cười biến mất khỏi mặt Ilya.
“Ý cậu nói thế nghĩa là thế nào?”
“Ý mày nói thế nghĩa là thế nào khi mày lẻo mép ba hoa, thằng khốn
kiếp? Mày không thể giữ được cái mồm của mày không cạnh khóe, mày không thể nói
cái gì mà không đểu cáng. Cút đi cho khuất mắt tao.”
Không, hắn không thể sống ở làng vào
lúc này. Hắn muốn chạy đến cùng trời cuối đất để trốn khỏi vết nhục này. Tất cả
mọi người đều nhếch mép cười nhạo hắn. Ôi, thằng giáo viên thể dục, nó đã học
được cách sử dụng nắm đấm thiện nghệ. Phải trả thù. Tao sẽ sung sướng nếu treo
ngược mày lên trần nhà…Không, hôn vợ nó ngay trước mặt nó..hôn nàng khắp người,
đến khi nàng phát đau, nàng rên lên. Những tình cảm man rợ như một cái gậy nhọn
đâm vào lưng hắn. Hắn không nhận ra hắn đang vội vã. Nhưng hắn biết rằng bây
giờ không thể lao đến chỗ người giáo viên ngay. Không, phải đợi sau. Hắn phải
bình tĩnh lại. Hắn phải trở nên thật đáng sợ. Nhưng phải để sau.
Sau này, khi hắn nhớ lại cuộc nói chuyện buổi
sáng hôm đó với đôi vợ chồng giáo viên, Spirka đã không hề cảm thấy thỏa mãn.
Hắn quay lên như một bóng ma trong
cơn ác mộng bước ra từ sau một thân cây với cái rìu trong tay… Hắn dứng trên
ngưỡng cửa. Anh giáo viên đã mặc quần áo và đang cạo râu. Anh ta còn đang đứng
trước gương với bàn cạo râu chạy điện. Nó kêu vo vo gần mặt anh. Cô giáo cũng
đã dậy và đang làm bữa sáng trắng tinh thơm ngon. Mặt cô sưng mọng lên vì mất
ngủ và trận kêu khóc đêm qua. Trông cô thật nhỏ nhắn. Cả cô nữa cũng tê cứng
với chiếc đĩa trên tay.
“Một lời cảnh cáo.” Spirka bắt đầu
với giọng nghiêm trọng. “Không hở một lời về những gì đã xảy ra giữa chúng ta ở
đây. Các người tự đi nói với ông bà già. Tôi sẽ vắng mặt ít lâu. Nhưng này
Xecgây Yurievich, xin lỗi, tôi sắp bắt anh phải trả cho xong”
“Ý anh muốn nói gì, bắt anh ấy phải
trả?” Irina Ivanovna hỏi một câu ngu ngốc.
“Tôi đã phải trả trước một món. Rồi
tôi sẽ thanh toán hết.” Spirka không biết khi nào chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng
hắn sẽ quay lại đây một ngày nào đó, tề chỉnh, đẹp trai, lịch sự, và sẽ nói:
“tôi đã trở về đây để tính sổ sòng phẳng với anh.” Tình thế lúc đó sẽ ra sao,
và bản thân hắn lúc đó sẽ thế nào, chỉ có người giáo viên là sợ hết hồn, anh ta
sẽ trở nên thảm hại đáng khinh. Anh ta sẽ bắt đầu van xin “Anh Spiridon, tôi đã
ngu ngốc, xn anh tha cho tôi.” “Được, được,” Spirka sẽ nói một cách lịch sự,
“anh không cần phải vãi cả ra quần như thế, có phụ nữ ở đây…vợ anh, cô ấy cần
phải tôn trọng anh.”
“Trả trước cái gì” Irina Ivanovna vẫn
không thể nào hiểu nổi. “Trả cho ai?”
“Anh ta sẽ đánh lại anh, anh ta sẽ
trả thù,” người giáo viên giải thích. “Được lắm, Spiridon, tôi sẽ chú ý những
lời anh nói.” Anh cố gắng tự chủ. “Chúng tôi sẽ không nói với ai bất cứ điều
gì.”
“Đó mới là cái đang cần…Lúc này thế
là tốt.” Spirka đi ra.
“Nhưng bây giờ ta biết đi đâu?” Hắn
tự hỏi. Thậm chí hắn dừng lại. Chỉ đến bây giờ hắn mới nhận thức rõ, thật ra,
hắn đã quyết định rời bỏ sang huyện khác.
“Nhưng đến đâu, đến đâu?” Cuối cùng
té ra, hắn thực tế đã biết đi đâu: đến thị trấn B – cách đây năm mươi kilô mét.
Hắn không biết hắn đã quyết định tất cả những chuyện đó vào lúc nào, chúng hoạt
động trong hắn, sống bên trong hắn. Chỉ có tính cảnh giác bẩm sinh của hắn yêu
cầu phải kiểm tra lại quyết định.
Khi rời khỏi căn nhà đó, hắn tới
gara. Hắn buộc phải đi qua hết gara, ngang qua vẻ thích thú của những đôi mắt
tài xế. Hắn nuốt giận và bối rối. Hắn lấy phiếu cho một chuyến đi dài, và nhanh
chóng lái xe đi.
Trên đường đi hắn hơi nguôi một chút.
Hắn bắt đầu suy nghĩ. Hắn muốn tái tạo trong trí cái cảnh tượng khoái trá đối
với hắn khi nói chuyện với người giáo viên sáng nay. Lịch sự và ăn mặc nhã
nhặn, Spirka muốn đến gặp anh ta. Nhưng cảnh tượng mong muốn không biết sao lại
không thành hiện thực. Trong cơn điên tiết, hắn muốn tự kích động để làm cho
cảnh tượng đó đi vào đời thực. Hắn đến. “Xin chào!” Không, điều đó đã không
đến. Thật kinh tởm nếu cứ nghĩ mãi về tất cả chuyện đó. Nó bất ngờ đánh vào
hắn, và, thậm chí tự hắn còn không tin vào điều đó, rằng hắn không cảm thấy có
một nỗi uất hận thực, nghiến ngấu chống lại người giáo viên thể dục. Tất cả
những hình ảnh ấy, treo ngược người giáo viên lên, hoặc chính anh ta tái xanh
tái xám một cách nhục nhã, quỳ lết – Spirka muốn những hình ảnh đó trở thành
đáng thèm muốn không thể cưỡng nổi. Khi đó có lẽ hắn có thể bình tĩnh lại và
một ngày nào đó làm thật: treo ngược người giáo viên lên. Sau hết, hắn phải ước
điều gì đó cho kẻ thù sinh tử của mình. Hắn muốn thấy anh ta, thậm chí trong
trí tưởng của hắn, nhục nhã và bị nghiền nát. Anh ta phải…Spirka thậm chí bồn
chồn trên ghế. Hắn nhận ra rằng hắn không thể tìm ra một ác ý tiềm ẩn bên trong
hắn chống lại người giáo viên kia. Nếu có lúc nào đó hắn kiểm điểm lại toàn bộ
cuộc sống của hắn, hắn nhớ và nhận ra rằng chưa bao giờ hắn ước điều gì xấu cho
ai. Ý nghĩ ấy chưa bao giờ đến với hắn, nhưng hắn chống lại một cách tuyệt
vọng, khuấy động nỗi đau bên trong hắn lên.
“Mày là thằng khoác lác!... đồ ươn
hèn, mày là như thế đấy. mày bị nó đá cho như con chó, thế mà tất cả những gì
mày làm được chỉ là…Mày đã nhận những đòn khủng khiếp như thế nào. Nó đang cười
mày, biêu riếu mày làm trò, nó kéo lê mày đi, nó chà đạp lên mày. Mọi người
đang cười vào mũi mày. Còn mày, mày là cái gì? Không người đàn bà nào muốn có
cái đồ rẻ rách là mày ở chỗ họ.”
Vẫn không có nỗi đau nào hiện ra.
Hắn biết làm gì bây giờ. Spirka không
trả lời được câu hỏi đó. Bây giờ là ban ngày, hắn cố tìm hiểu “mình nên làm gì
bây giờ?” Chịu!
Cuộc sống riêng của hắn bỗng trở nên
trống rỗng. Nó hình như vô nghĩa một cách kỳ quái. Càng lúc Spirka càng cảm
thấy chắc chắn về điểm này. Có lúc hắn còn cảm thấy sự bẩn thỉu bên trong. Điều
này trước đây chưa bao giờ xảy đến với hắn. Một sự bình lặng chiếm lấy tâm hồn
hắn, nhưng là sự bình lặng chết của một con người lạc lối vô vọng trong rừng
sâu, khi anh ta nhận ra điều đó và ngồi xuống một gốc cây. Anh ta không kêu cứu
nữa, không tìm lối mòn nữa, anh ta chỉ ngồi xuống và ngồi yên, và đó, nó là thế
đó.
Spirka làm ngược lại, hắn rời khỏi
đường, rẽ ngoặt vào cánh rừng, lái vào một cái trảng, tắt máy, nhìn quanh và
ngồi xuống một gốc cây.
“Một chỗ tốt để bắn một phát vào đầu”
hắn bỗng nghĩ một cách bình thản. “Quên mẹ nó nghĩa địa đi. Ít nhất chỗ này
cũng đẹp hơn.”
Đẹp thì tất nhiên là đẹp rồi. chỉ có
điều Spirka không nghiên cứu đặc biệt gì về vẻ đẹp ấy, mà tức khắc mê say
nghiêm ngưỡng nó…và đơn giản ngồi đó. Hắn cúi xuống, ngắt một cọng cỏ, cắn giữa
hai hàm răng và bắt đầu nghe chim hót. Những chủ nhân bé bỏng của rừng sâu véo
von, lảnh lót, nghe xốn xang làm sao trong các bụi cây. Một đôi gõ kiến xinh
đẹp, có bộ yếm đen xen với trắng trên ngực bay ra khỏi bụi cây, thích thú lao
vào một cây thông non, lướt từ trên ngọn xuống gốc, đôi mào đỏ warng lên, gõ gõ
một hồi không thấy gì lại bay là là trên mặt đất rồi biến mất trong bụi cây.
Trông chúng kìa, đến chim cũng còn bay thành đôi” Spirka nghĩ. Hắn còn nghĩ
rằng con người ghen với loài chim. Chim của trời… người ta phải ghen với chúng. Spirka lại nghĩ
chắc chắn anh chàng giáo viên thể dục phải vứt đi những bông hoa mà Spirka đã
mang đến cho cô giáo, chúng có vẻ thích hợp nằm dưới cửa sổ và bắt đầu héo.
Những bông hoa đỏ thẫm thật đẹp. Spirka cười nhăn: “Mày thật là một thằng bốc
phét, Spirka ạ. Ở đây cũng rất ít hoa. Đây này, xanh xẫm, trắng, vàng: đó là
những bông hoa dại, kia là cỏ phổi..Còn loại rong bèo kia đang khoe những cánh
trắng muốt.” Spirka yêu mùi hương của rong bèo. Hắn đứng dậy, hái lấy một nắm
những bông hoa màu trắng nhỏ xíu bện chặt lại thành một vòng hoa bằng chiếc
đĩa. Vùi mặt trong hai bàn tay, hắn bắt đầu hít thở một cách tham lam cái mát
lạnh hăng xè sặc mùi đầm lầy của loài hoa xấu xí thảm hại này. Hắn lấy tay bưng
mặt và cứ giữ như thế, hắn ngồi rất lâu không động đậy. Có lẽ hắn đang nghĩ. Có
lẽ hắn đang khóc..
.. Ba ngày sau người ta tìm thấy
Spirka trong rừng, trong một trảng cỏ. Hắn nằm út mặt xuống đất, hai bàn tay
bấu chặt lấy cỏ. Khẩu súng nằm bên cạnh hắn. Không ai có thể hình dung hắn đã
bắn như thế nào. Hắn đã tự bắn xuyên qua tim, nhưng lại nằm úp sấp sóng soài.
Hắn chắc đã phải cố lắm mới hất được khẩu súng từ bên dưới hắn ra ngoài.
Họ đưa hắn về chôn cất.
Có nhiều người đi đưa. Phần lớn đều
khóc…
Bản tiếng Việt ©
2004 Hiếu Tân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét