L. N. TOLSTOY
Hiếu Tân dịch
Trong thành phố Vladimir có
chàng thương nhân trẻ tuổi tên là Ivan Dmitrich Aksionov. Chàng có hai cửa hiệu
và một ngôi nhà. Aksionov là một chàng đẹp trai, có mái tóc quăn tít vàng hoe,
lúc nào cũng vui vẻ, và rất thích hát. Hồi trước, khi còn quá trẻ, chàng có
thói quen uống rượu, và hễ quá chén là hay gây ồn ào náo loạn; nhưng sau khi
lấy vợ chàng đã bỏ rượu, chỉ họa hoằn mới uống.
Vào một ngày hè chàng muốn đi
hội chợ Nizni, nhưng khi nói lời tạm biệt vợ con thì vợ chàng bảo: “Anh ơi,
đừng đi hôm nay, em vừa mơ thấy một điềm xấu về anh”
Aksionov cười và bảo
“Em lại sợ anh ăn chơi tốn kém chứ gì”Vợ chàng bảo: “Em không biết em sợ cái gì, chỉ biết rằng em có một giấc chiêm bao rất xấu. Em mơ thấy khi anh từ hội chợ trở về, và khi anh bỏ mũ ra thì tóc anh bạc trắng”
Aksionov cười “Đó là điềm tốt đấy em ạ” chàng bảo. “Em cứ chờ đấy nếu anh bán hết hàng, em sẽ mua quà hội chợ về cho em”
Chàng chào tạm biệt vợ con rồi lên đường.
Đi được nửa đường, chàng gặp
một thương nhân quen biết, và hai người cùng vào một quán trọ nghỉ qua đêm. Hai
người cùng uống trà, rồi vào ngủ ở hai buồng cạnh nhau.
Aksionov có thói quen dậy sớm, và ,
muốn đi sớm cho mát, chàng đánh thức xà ích trước rạng đông, bảo anh ta chuẩn
bị ngựa xe. Rồi chàng đến gặp chủ quán (sống ở ngôi nhà nhỏ phía sau) trả tiền
trọ rồi tiếp tục lên đường.
Khi đi được khoảng hai mươi lăm dặm,
chàng dừng lại để cho ngựa ăn. Aksionov nghỉ một lát ở hành lang quán trọ, rồi
chàng đi vào trong sảnh, gọi một ấm xamôva,
rồi lấy ghi ta ra bắt đầu chơi.
Bỗng có một chiếc xe tam mã chuông reo
leng keng chạy thẳng vào, từ trên xe một sĩ quan bước xuống, theo sau là hai
người lính. Ông ta bước đến chỗ Aksionov và bắt đầu hỏi chàng, rằng chàng là ai
và từ đâu đến. Aksionov trả lời đầy đủ và nói “Mời ông dùng chén trà với tôi”.
Nhưng viên sĩ quan tiếp tục chất vấn chàng, rằng “Đêm qua anh ngủ ở đâu? Anh ở
một mình, hay có người thương nhân nào cùng đi? Sáng nay anh có trông thấy
người thương nhân ấy không? Tại sao anh rời khỏi nhà trọ trước khi trời sáng?”
Aksionov tự hỏi tại sao người ta lại
hỏi anh thế, nhưng chàng vẫn kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra, rồi thêm “Tại
sao ông lại thẩm vấn tôi như thể tôi là quân trộm cướp ấy? Tôi đi công việc
buôn bán của tôi, và không cần thiết phải căn vặn tôi như thế”
Lúc đó viên sĩ quan gọi hai người lính
đến, nói “Tôi là sĩ quan cảnh sát của huyện này, và tôi thẩm vấn anh bởi vì
người lái buôn cùng nghỉ trọ với anh đêm qua, sáng nay người ta thấy anh ta bị
cắt đứt cổ họng. Chúng tôi phải khám xét đồ đạc của anh”
Họ đi vào nhà. Những người lính và viên
sĩ quan mở tung hành lý của Aksionov để khám. Bỗng người sĩ quan rút ra một con
dao từ một chiếc xắc, kêu lên: “Con dao này của ai?”
Aksionov nhìn, và khi
thấy một con dao đẫm máu được lấy ra từ túi của chàng, thì chàng rụng rời.“Tại sao trên con dao này có máu?”
Aksionov cố gắng trả lời, nhưng khó khăn lắm mới thốt ra một
lời, mà chỉ lắp bắp “Tôi không biết, không phải của tôi”. Người sĩ quan cảnh
sát nói: “Sáng nay người ta thấy người lái buôn kia nằm trên giường, cổ họng bị
cắt. Anh là người duy nhất có thể làm việc này. Ngôi nhà đó khóa cửa bên trong,
không có ai vào đó nữa. Đây là con dao vấy máu trong túi của anh, và bản mặt
của anh với bộ dạng anh đã tố cáo anh! Hãy kể lại anh đã giết anh ta như thế
nào, và lấy cắp bao nhiêu tiền?”
Alsionov thề rằng chàng không làm việc ấy, rằng chàng không
nhìn thấy người lái buôn kia từ lúc hai người uống trà xong, rằng chàng không
có tiền nào khác ngoài khoản tám ngàn rúp tiền riêng của chàng, và rằng con dao
ấy không phải của chàng. Nhưng giọng chàng nghẹn, mặt chàng tái, người chàng
run như người có tội vậy.
Viên sĩ quan cảnh sát thét những người lính trói Aksionov
lại và quẳng chàng lên xe. Khi họ trói chân chàng và ném chàng lên xe, Aksionov
làm dấu thánh giá và khóc. Chàng bị tước hết tiền nong đồ đạc và bị đưa đến một
thị trấn gần nhất và bị giam ở đó. Cuộc điều ra về nhân thân của chàng được tiến
hành ở Vladimir.
Những thương nhân và các cư dân khác của thành phố nói rằng trước kia chàng có
uống rượu và chơi bời, nhưng chàng là một người tốt. Rồi phiên toà được mở,
chàng bị kết tội giết người lái buôn từ Riazan đến, và cướp của anh ta hai mươi
ngàn rúp.
Vợ chàng tuyệt vọng, và không biết phải tin vào cái gì nữa.
Các con chàng đều còn nhỏ, đứa bé nhất chưa rời vú mẹ. Nàng đưa cả mấy đứa con
cùng đi, đến thị trấn nơi chồng nàng bị giam giữ. Lúc đầu nàng không được phép
gặp chàng, nhưng sau bao nhiên van xin, cuối cùng nàng cũng được các quan cho
phép, và được dẫn tới gặp chàng. Khi trông thấy chồng mặc áo tù và bị xiềng
xích, nàng ngã lăn ra bất tỉnh hồi lâu. Rồi nàng kéo mấy đứa con vào lòng, ngồi
sát gần chàng. Nàng kể cho chàng mọi chuyện ở nhà, và hỏi chuyện xảy ra với
chàng như thế nào. Chàng kể lại tất cả, và nàng hỏi “Bây giờ ta phải làm gì?”
“Chúng ta phải thỉnh cầu Sa hoàng không để người vô tội phải
chết”
Vợ chàng bảo rằng nàng đã gửi đơn thỉnh nguyện lên Sa hoàng,
nhưng không được chấp nhận.
Aksionov không trả lời, trông chàng vô cùng chán nản thất
vọng.
Rồi vợ chàng nói: “Việc em mơ thấy tóc anh bạc trắng không
phải là không có ý nghĩa gì. Anh còn nhớ không? Lẽ ra hôm ấy anh không nên đi”
Nàng luồn những ngón tay vào mớ tóc chàng, nàng hỏi “Vanya yêu dấu, anh nói
thật với vợ anh đi, không phải là anh đã làm chuyện đó chứ?”
“Cả đến em nữa, cũng nghi ngờ anh ư?” Aksionov nói, và úp
mặt vào lòng bàn tay, chàng khóc. Lúc đó một người lính đến nói vợ con chàng
phải ra, và chàng nói lời vĩnh biệt vợ con chàng.
Khi họ đi rồi, Aksionov nhớ lại những lời đã nói, và khi
chàng nhớ rằng chính vợ chàng cũng nghi ngờ chàng, thì chàng tự nhủ. “Dường như
chỉ có Thượng đế mới biết sự thật, mình phải kêu cầu Người, mình chỉ trông chờ
lòng thương xót duy nhất từ Người nữa mà thôi”.
Và Aksionov không viết thêm một lời thỉnh cầu nào nữa, từ bỏ
mọi hy vọng, và chỉ cầu nguyện Chúa.
Aksionov bị kết án phạt đánh bằng roi và đày đến các hầm mỏ.
Chàng bị đánh bằng gậy có mấu, và khi các vết thương kín miệng, chàng bị đày đi
Siberia cùng với những tội phạm khác.
Hai mươi sáu năm trời Aksionov sống như một tội phạm ở
Siberi. Tóc ông bây giờ bạc trắng như tuyết, râu dài, thưa và đốm bạc. Mọi vui
vẻ cười đùa biến mất, lưng ông còng xuống, ông đi chậm, nói khẽ, không bao giờ
cười, nhưng thường xuyên cầu nguyện.
Trong tù Aksionov học khâu giày, kiếm được một ít tiền, ông
dùng tiền đó mua quyển Đời các Thánh.
Ông đọc quyển sách này khi còn đủ ánh sáng trong tù, và chủ nhật ông đi nhà
thờ, ông đọc kinh và hát thánh ca, vì giọng ông vẫn còn tốt.
Những người giám quản trại tù thích Aksionov vì ông hiền
lành ngoan ngoãn dễ bảo, các bạn tù tôn trọng ông, họ gọi ông là “Bố già” là
“ông Thánh”. Khi họ muốn thỉnh cầu giám quản điều gì, họ đều nhờ Aksionov làm
người phát ngôn, và khi trong đám tù nhân có cãi cọ, họ tìm đến ông nhờ phân
xử.
Aksionov không bao giờ nhận được tin nhà, thậm chí ông không
biết vợ con ông còn sống hay không.
Một hôm có một đoàn tù nhân mới đến trại. Buổi tối đám tù cũ
tụ tập quanh tù mới và hỏi họ đến từ thành phố hay làng xã nào, và họ bị tội
gì. Giống như những người tù cũ khác, Aksionov ngồi gần đám tù mới và buồn bã
nghe những điều họ nói.
Một trong những tù phạm mới, một người đàn ông khoảng sáu
mươi cao to khỏe mạnh, râu hoa râm cạo sát, đang kể cho mọi người nghe tại sao
ông ta bị bắt.
“Ồ các bạn ạ” Ông ta nói “Tôi chỉ lấy một con ngựa đóng vào
xe trượt tuyết, thế mà tôi bị bắt và bị kết tội ăn trộm. Tôi nói tôi chỉ lấy để
về nhà nhanh hơn, và sau đó đã thả nó ra, ngoài ra, người đánh xe là bạn của
tôi, và tôi nói như thế không có gì sai. Nhưng họ bảo “Không, anh đã ăn trộm nó”.
Nhưng tôi đã ăn trộm như thế nào và ở đâu thì họ không nói được. Tôi đã có lần
thực sự làm một chuyện sai quấy, và lẽ ra tôi phải đến đây lâu rồi, nhưng lần
đó tôi lại không bị phát hiện. Còn bây giờ chẳng làm sao tôi lại phải đến đây.
Ừa, nhưng tôi vừa nói dối các bạn đấy, trước đây tôi đã bị bắt đưa đến Siberi,
nhưng tôi không ở lâu”
“Ông từ đâu đến?” một người hỏi.
“Từ Vladimir. Gia đình tôi ở thành phố ấy. Tên tôi là Makar,
người ta thường gọi là Semyonich”
Aksionov ngẩng đầu lên hỏi: “Semyonich, ông cho tôi biết,
ông có biết tin gì về gia đình nhà buôn Aksionov ở Vladimir không? Họ còn sống cả không?”
“Có biết không à? Tất nhiên tôi biết chứ. Nhà Aksionov giàu,
mặc dầu cha của họ đang ở Siberi. Hình như một tội phạm như chúng ta! Còn ông,
Bố già, vì sao ông phải đến đây?”
Aksionov không muốn nói nỗi khổ của mình ra làm gì.
Ông chỉ thở dài, và nói “Vì tội của tôi, tôi đã phải ở tù hai mươi sáu năm nay”“Tội gì?” Makar Semyonich hỏi.
Nhưng Aksionov chỉ nói “Thôi được rồi, chắc là tôi đáng thế”
Ông không nói gì hơn, những các bạn tù kể cho các tù mới đến tại sao Aksionov
phải đến Siberi, một người nào đó đã giết người lái buôn, và đã đặt con dao vào
trong đồ đạc của Aksionov, và Aksionov đã bị kết án oan.
Khi Makar Semyonich nghe thấy thế, ông ta nhìn Aksionov, đập
tay lên đầu gối mình, và kêu lên. “Ôi
thật là kỳ lạ! Kỳ lạ quá đi mất! Nhưng sao trông ông già đến thế, Bố già?”
Những người khác hỏi ông ta tại sao ông ta lại ngạc nhiên như
thế, và ông ta đã gặp Aksionov ở đâu, nhưng Makar Semyonich không trả lời. Ông
ta chỉ nói “Thật kỳ lạ là chúng ta lại gặp nhau ở đây”
Những lời lẽ này khiến Aksionov nghĩ ngợi liệu người này có
biết ai đã giết người lái buôn kia không, nên ông nói “Hình như, Semyonich, ông
đã có nghe về vụ đó, hay có lẽ ông đã gặp tôi trước đây chăng?”
“Làm sao mà tôi lại không nghe? Thiên hạ đồn rầm cả lên.
Nhưng đã lâu lắm rồi, tôi đã quên những gì tôi nghe được”
“Có lẽ ông có nghe ai là người đã giết người lái
buôn ấy?” Aksionov hỏi.
Makar Semyonich cười đáp: “Đó chắc là cái người mà người ta
tìm thấy con dao trong túi xắc! Nếu người khác dấu con dao ở đó, “Chưa bắt được
tay thì chưa phải là ăn cắp” như người ta thường nói. Làm sao người ta dấu con
dao vào túi của ông được trong khi nó nằm dưới đầu ông? Như thế chắc chắn sẽ
làm ông thức dậy”
Khi Aksionov nghe những lời đó, ông cảm thấy chắc chắn kẻ
này đã giết người lái buôn. Ông đứng lên và đi chỗ khác. Suốt đêm đó Aksionov
thức chong chong. Ông cảm thấy tột cùng đau khổ, mọi hình ảnh lại hiện lên
trong trí ông. Có hình ảnh của vợ ông khi ông tạm biệt nàng để đi hội chợ. Ông
thấy như nàng đang có mặt ở đây, khuôn mặt nàng, đôi mắt nàng hiện lên trước
ông, ông nghe tiếng nàng nói cười. Rồi ông thấy đàn con, còn nhỏ xíu, như hồi
đó, một đứa mặc chiếc áo choàng bé tí, đứa kia còn ôm vú mẹ. Rồi ông nhớ lại
bản thân mình, khi ấy còn trẻ trung và vui vẻ. Ông nhớ cái lúc ông ngồi chơi
ghi ta trong sảnh của nhà trọ nơi ông bị bắt, lúc ấy sao ông thanh thản vô tư
thế. Ông nhìn thấy rõ ràng trong tâm trí, nơi ông bị đánh đòn, những kẻ tra tấn
ông, và những người đứng xem xung quanh, những xiềng xích, những tội đồ, và hai
mươi sáu năm đời ông trong lao tù, và ông già sụm trước tuổi. Nghĩ về tất cả
những điều đó khiến ông đau đớn đến mức chỉ muốn tự tử.
“Và tất cả những cái đó đều do thằng khốn kiếp kia gây ra!”
Aksionov nghĩ. Cơn điên giận Makar Semyonich lớn đến mức ông khao khát trả thù,
dù cho bản thân ông có thể tiêu mạng về chuyện đó. Ông cầu nguyện suốt đêm,
nhưng không tìm thấy yên lành. Ban ngày ông không đến gần Makar Semyonich, thậm
chí không nhìn hắn.
Nửa tháng trời trôi qua như thế. Ban đêm Aksionov không thể
chợp mắt, đau đớn cùng cực đến mức không biết làm gì nữa.
Một hôm khi đang bước đi trong nhà giam ông nhận thấy có những
hòn đất lăn ra từ trong một ngăn tù nằm. Ông nhìn lại để xem chuyện gì. Bỗng
nhiên Makar Semyonov trườn ra từ ngăn và ngước nhìn lên Aksionov với bộ mặt sợ
hãi. Aksionov định bước qua không nhìn hắn, nhưng Makar nắm tay ông giữ lại, và
bảo ông rằng hắn đang đào một lỗ dưới chân tường, đất thì bỏ vào ủng để mỗi
ngày đổ ra đường khi tù nhân được dẫn đi lao động.
“Cụ giữ im lặng, cụ nhé, rồi cụ cũng được ra. Nếu
cụ tiết lộ, họ sẽ đánh tôi đến chết, nhưng tôi sẽ giết cụ trước”
Aksionov run lên giận dữ khi nhìn xuống kẻ thù của mình. Ông
giật tay ra và nói “Tôi không muốn trốn, và anh không cần giết tôi, anh đã giết
tôi từ lâu rồi. Còn việc anh bảo tôi có làm thế hay không, đã có Chúa chỉ cho
tôi”
Hôm sau khi đoàn tù được dẫn đi lao động, những người lính
coi tù nhận thấy có người tù nào đã dốc một ít đất trong ủng ra. Nhà giam bị
khám xét và người ta tìm thấy đường hầm. Trại trưởng đến và tra hỏi tất cả tù
nhân để tìm ra kẻ đã đào hố. Nhưng tất cả đều chối, không ai biết gì hết. Người
nào biết cũng không tố cáo Makar Semyonich, vì biết rằng hắn sẽ bị đánh đòn đến
chết. Cuối cùng ông trưởng trại quay sang Aksionov vì biết ông là người trung
thực, ông ta nói:
“Anh là người thật thà, hãy nói cho tôi biết: ai đã
đào hố này?”
Makar Semyonich đứng như thể hắn không liên can gì, nhìn
Trại trưởng không nhiều bằng liếc nhìn Aksionov. Môi và tay Aksionov run run,
một lúc lâu ông không thốt ra lời nào. Ông nghĩ “Sao ta lại phải che chở cho
hắn là kẻ đã tàn hại đời ta? Phải để hắn trả cho những gì ta đã phải chịu.
Nhưng nếu ta nói ra, họ có thể đánh hắn đến chết, và cũng có thể ta đã ngờ sai
hắn. Và, nói cho cùng, làm thế có gì tốt cho ta?”
“Nào, anh già”, Trại trưởng nhắc lại, “Nói cho tôi biết sự
thật: ai đã đào dưới chân tường này?”
Aksionov liếc nhìn Makar Semyonich, và nói. “Tôi
không thể nói, thưa ông. Không phải ý Chúa là tôi nên nói. Ông có thể làm gì
tôi cũng được, tôi đang ở trong tay ông”Dù Trại trưởng có cố thế nào, Aksionov vẫn không nói gì thêm, nên việc đó phải cho qua.
Đêm hôm đó, Khi Aksionov đang nằm trên giường và mới chỉ bắt đầu lơ mơ, thì có kẻ khẽ khàng ngồi xuống giường ông. Ông nhìn kỹ trong đêm tối và nhận ra Makar.
“Anh muốn gì ở tôi?” Aksionov hỏi. “Tại sao anh đến đây?”
“Makar Semyonich im lặng. Vì vậy Aksionov ngồi dậy và nói “Mày muốn gì? Cút ngay, không tao gọi lính gác”
Makar Semyonich cúi xuống người Aksionov và thì thầm “Ivan Dmitrich, xin ông tha tội cho tôi”
“Về chuyện gì?”
“Tôi là kẻ đã giết người lái buôn và giấu con dao vào đồ của
ông. Lúc ấy tôi muốn giết cả ông nữa, nhưng tôi nghe có tiếng động bên ngoài,
nên đã giấu con dao vào trong xắc của ông rồi chuồn ra cửa sổ”
Aksionov im lặng, và không biết nói gì. Makar Semyonich tụt
xuống khỏi giường và quỳ trên mặt đất: “Ông Ivan Dmitrich, xin ông tha tội cho
tôi!” hắn nói. “tha tội cho tôi! Vì tình yêu Chúa, xin tha tội cho tôi! Tôi sẽ
thú tội đã giết người lái buôn, và ông sẽ được thả, và có thể về nhà”
“Mày nói thì dễ lắm” Aksionov nói “nhưng tao đã
chịu tội thay cho mày hai mươi sáu năm trời. Bây giờ tao có thể về đâu? Vợ tao
đã chết, các con tao đã quên tao rồi. Tao không có chỗ nào mà về”
Makar không đứng dậy, mà dập đầu xuống đất. “Ông Ivan
Dmitrich, xin tha tội cho tôi” Hắn khóc. “Khi họ đánh tôi bằng gậy có mấu cũng
không khó chịu đựng hơn thấy ông thế này, thế mà ông còn thương tôi, mà không
nói ra. Vì Chúa, xin tha cho tôi, tôi đau lòng lắm” Và hắn nức nở.
Khi Aksionov nghe thấy hắn nức nở, ông cũng bắt đầu khóc
“Chúa sẽ tha tội cho anh” ông nói. “Có thể tôi còn xấu gấp trăm lần anh” Và với những lời đó, ông thấy lòng mình nhẹ
bỗng, và nỗi khao khát nhớ nhà rời khỏi ông. Ông không còn thấy mong muốn ra
khỏi tù chút nào nữa, mà chỉ mong chờ giờ phút cuối của mình sớm đến.
Mặc dù Aksionov đã nói như thế, nhưng Makar Semyonich vẫn
thú tội của hắn. Nhưng khi lệnh thả ông được mang đến, thì Aksionov đã chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét