Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

CHUYỆN XẢY RA TRONG MỘT GIỜ



 Truyện ngắn

 
KATE  CHOPIN (Mỹ)
Hiếu Tân dịch 


Lu-i-dơ  Malát có bệnh tim, người ta đã cố gắng hết sức để tin tức về cái chết của chồng nàng đến với nàng cách êm thấm nhât.
 Đầu tiên là Jôdêphin, chị nàng, bằng những lời lấp lửng đã làm cho điều được che giấu hé ra một nửa. Ri-sớt, bạn của chồng nàng, chính là người có mặt ở tòa báo khi nhận được tin về vụ lật tàu, trong đó tên của Bently Ma-lát ở ngay hàng đầu những nạn nhân đã chết. Chỉ kịp nghe thêm bức điện thứ hai cho chắc chắn, là anh vội lao đến để chặn trước những ông bạn thiếu cẩn trọng và kém tế nhị mang tin dữ đến.
    Phản ứng của nàng không giống như những phụ nữ khác, khi nghe tin loại này thường  là tê điếng, không sao tiếp nhận nổi ý nghĩa của nó. Nàng òa khóc lập tức, rũ rượi trong cánh tay của chị nàng. Khi cơn bão tố đau đớn qua đi, nàng rút về phòng riêng, không để ai đi theo.
   Trong phòng, đối diện với cửa sổ mở là một chiếc ghế bành rộng và êm. Nàng gieo mình xuống, bị một cơn mệt mỏi kiệt quệ xâm chiếm từ thể xác đến tâm hồn.
 Qua ô vuông của mở, nàng thấy những ngọn cây trước nhà mơn mởn những chồi non mới nhú. Sau cơn mưa bầu không khí trở nên ngọt lịm. Dưới phố, hàng quà rong rao lảnh lót. Tiếng ai hát xa xa vọng lại nghe mơ hồ lẫn trong tiếng lũ chim sẻ ríu rit dưới hiên nhà .
  Từng mảng trời xanh thẳm ẩn hiện giữa những đám mây trắng đùn lên lớp lớp đằng tây, thẳng hướng cửa sổ nhà nàng.
 Nàng ngồi, đầu ngả trên đệm ghế, hoàn tòan bất động, từng lúc tiếng nức nở bật ra từ cổ họng làm cả thân mình nàng rung lên, giống như đứa trẻ khóc khi đi ngủ và cứ còn nức nở mãi trong mơ.
   Nàng còn trẻ, gương mặt tươi sáng và bình thản, những đường nét của gương mặt hàm chứa một sự kìm nén, và thậm chí một sức mạnh nào đó. Nhưng giờ đây trên đó chỉ còn  cái nhìn đờ đẫn vô cảm của đôi mắt như đang gắn chặt vào một điểm xa tắp giữa những mảng trời xanh thẳm kia. Đó chẳng còn là cái nhìn suy tư, mà chỉ biểu lộ sự ngưng đọng của tâm trí.
   Có một cái gì đó đang đến gần, và nàng chờ đợi nó một cách sợ hãi. Nó là cái gì? Nàng đâu có biêt, nó quá mơ hồ và huyền hoặc, khó nắm bắt. Nhưng nàng cảm thấy nó đang trườn ra khỏi bầu trời kia và len lỏi vào nàng qua những màu sắc, âm thanh và hương vị đang tràn ngập không gian.
  Nàng bỗng thấy phấn chấn và náo nức. Nàng bắt đầu nhận ra cái điều đang đén gần để chiếm lĩnh nàng, nàng cố sức chống trả nó bằng ý chí của mình, nhưng giờ đây nàng biết cái ý chí ấy cũng bất lực như đôi bàn tay trắïng trẻo mảnh mai của nàng .
  Khi nàng đã hòan tòan buông xuôi thì bỗng dưng một tiếng thầm thì khe khẽ lọt qua đôi môi hé mở của nàng . "Tự do, tự do, tự do!"  nàng lặp lại  trong hơi thở Cái nhìn hỏang hốt và xa vắng đã rời khỏi mắt nàng, ánh mắt giờ đây sắc lạnh.Tim nàng đập mạnh, máu dồn lên lan tỏa hơi ấm và thư giãn đến từng đường gân thớ thịt.
  Nàng không định thần tự hỏi đó có phải là một niềm vui quái đản hay không . Một ý nghĩ sáng tỏ và mạch lạc mách bảo nàng băn khoăn ấy chỉ là vớ vẩn .
  Nàng biết rõ nàng sẽ lại bật khóc khi nhìn thấy đôi tay dịu dàng của người chết gập trước ngực, thấy lại khuôn mặt chưa bao giờ thiếu những biếu lộ yêu đương đối với nàng, giờ đã cứng đơ và xám ngóet. Nhưng nàng còn nhìn thấy, vượt ra khỏi khỏanh khắc cay đắng này, là cả một chuỗi dài năm tháng còn đang ở phía trước, sẽ hòan tòan thuộc về nàng . Và nàng giang rộng đôi tay chào đón nó.
  Sẽ chẳng có ai sống thay cho nàng trong những năm tháng tới: nàng sẽ sống cho bản thân mình. Sẽ chẳng có một ý chí nào khác uốn cong ý chí của nàng trong sự ngoan cố mù lòa mà xưa nay đàn ông đàn bà cứ tưởng có quyền áp đặt lên người bạn đời của mình. Một sự áp đặt như vậy dù với thiện ý  hay ác ý thì cũng chẳng khác nào tội ác, nàng bỗng nhận ra điều đó trong khỏanh khắc lóe sáng này.
  Thật ra nàng có yêu chồng - đôi khi. Thường xuyên thì không. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì! Tình yêu, điều bí mật chưa được giải mã ấy, có là gì so với sự tự khẳng định mà nàng bỗng nhiên nhận ra nó là sức đẩy mạnh nhất của đời nàng .
    " Tự do! Tự do cả thể xác lẫn tâm hồn !"  nàng thầm thì nhắc lại .
   Jôdêphin nãy giờ vẫn quì trước cách cửa đóng kín, ghé môi vào lỗ khóa van vỉ xin vào." Lu-i-dơ, em ơi, mở cửa cho chị nào! Em sẽ làm cho em ốm mất thôi. Em làm gì vậy Lu-i-dơ ? Vì Chúa, mở cửa ra em !"
  " Chị đi đi. Em không làm cho em ốm đâu!" Không! Chính là nàng đang uống bầu thuốc tiên của cuộc sống qua cánh cửa sổ rộng mở kia .
  Trí tưởng của nàng đang rộn ràng lướt theo quãng ngày tháng mở ra trước mắt. Ngày xuân, ngày hạ, ngày nào cũng sẽ là của riêng nàng .Nàng hổn hển nguyện cầu cho cuộc sống dài lâu. Thế mà mới hôm qua đây nàng còn thấy se thắt khi nghĩ rằng đời nàng sẽ kéo dài lê thê mãi.
   Cuối cùng , nàng đứng dậy mở cửa cho người chị đang tuyệt vọng. Trong mắt nàng bừng lên vẻ đắc thắng, bất giác nàng bước đi như một Nữ thần Chiến thắng . Nàng ôm eo chị nàng cùng đi xuống nhà dưới. Dưới chân cầu thang, Ri-sớt đang đứng đợi .

    Có tiếng ai đang mở then cổng. Người bước vào chính là Ben-tly Ma-lat, mình mẩy còn đầy bụi đường, bận rộn tay ô, tay sắc. Thì ra anh ở xa chỗ tai nạn xảy ra, và thậm chí còn chưa nghe gì về nó nữa. Anh đứng sững sờ  nhìn Jôdêphin òa khóc, nhìn Ri- sớt lao ra như tên bắn lấy thân mình che chắn tầm nhìn của vợ anh.
   Nhưng muộn quá mất rồi .
   Khi các bác sĩ đến, họ kết luận rằng nàng đã chết vì đứng tim - chết vì quá vui sướng.




Bản Tiếng Việt© 2009 Hiếu Tân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét