Soạn thảo Tuyên ngôn Độc lập (Hoa Kỳ)
Thomas Jefferson kể
Tôi soạn một bản dự thảo Tuyên ngôn - một nhiệm vụ được giao
cho chúng tôi. Ngài Dickinson cho rằng
nó quá mạnh. Ông vẫn giữ hy vọng hòa giải với nước mẹ, và không muốn hy vọng ấy
bị thuyên giảm vì những tuyên bố quá công kích. Ông là người chân thật và tài
năng đến nỗi ngay những người không hề cảm thấy sự thận trọng quá đáng của ông
cũng dễ ngả theo ý ông. Do đó chúng tôi đề nghị ông nhận lấy văn bản này và
soạn nó theo hình thức nào mà ông có thể chấp thuận. Ông đã làm như vậy, chuẩn
bị một tuyên bố hoàn toàn mới, và chỉ giữ lại bốn đoạn rưỡi từ văn bản trước.
Chúng tôi đồng ý và báo cáo với Quốc hội và Quốc hội đã chấp nhận. Quốc hội gửi
một bản chứng thực sự cho phép của họ đối với ông Dickinson, và về ý muốn tha
thiết của họ rằng không nên đi quá nhanh cho những phần quan trọng trong [ủy
ban soạn thảo] chúng tôi, cho phép ông soạn thảo thư thỉnh nguyện đến Nhà Vua
theo ý của riêng ông, và thông qua nó mà hầu như không sửa chữa gì. Không khí
chung là phẫn nộ trước sự nhún nhường này; và nỗi vui mừng của ông Dickinson vì
nó được thông qua là điều duy nhất khiến họ cam chịu. Biểu quyết được thông
qua, mặc dầu không được xem xét kỹ hơn. Ông không nén nổi bốc lên và bộc lộ sự
thỏa mãn của mình rồi kết luận bằng cách nói rằng "trong văn bản này chỉ có
một từ duy nhất mà tôi không đồng ý, thưa ngài Tổng thống, đó là từ Quốc
hội", lúc đó Ben Harrison đứng lên và nói "trong văn bản này chỉ có
một từ duy nhất mà tôi đồng ý, thưa ngài Tổng thống, đó là từ Quốc hội."
Ngày 22 tháng Bảy, Tiến sĩ Franklin, các ông Adams, R.H. Lee
và tôi được chỉ định vào một ủy ban để xem xét và báo cáo về giải pháp hòa giải
của Lord North[1]. Câu trả
lời của nghị viện Virginia về vấn đề này đã được thông qua và tôi được ủy ban
yêu cầu chuẩn bị báo cáo này, nó sẽ giải thích sự tương đồng của điểm chính
trong hai văn kiện.
Ngày 15 tháng Năm năm 1776 hội nghị quốc dân[2]
Virginia đã chỉ thị cho các đại biểu của họ ở Quốc hội đề nghị với nhóm biên
soạn tuyên bố các thuộc địa độc lập với Anh quốc, và chỉ định một ủy ban để
chuẩn bị một tuyên bố về các quyền và kế hoạch của chính phủ.
Quốc hội, ngày Thứ Sáu 7 tháng Bẩy, 1776. Các đại biểu từ
Virginia tuân theo các chỉ thị của cử tri của họ yêu cầu Quốc hội tuyên bố rằng
những thuộc địa liên hợp này là &[3]
cần phải là những bang tự do và độc lập, rằng họ được miễn mọi bổn phận trung
thành với vương triều nước Anh, và tất cả mọi mối liên hệ chính trị giữa họ và
nhà nước Anh quốc được & phải được xóa bỏ hoàn toàn; rằng ngay lập tức phải
áp dụng các biện pháp để có được sự giúp
đỡ của các cường quốc nước ngoài, và thành lập một Liên bang để gắn kết các
thuộc địa chặt chẽ hơn.
Quốc hội lúc đó buộc phải chăm lo một số công việc khác, nên
đề xuất này được xem xét vào ngày hôm sau, khi đó các thành viên được lệnh phải
có mặt vào đúng mười giờ sáng.
Thứ Bẩy, 8 tháng Sáu. Họ tiếp tục xem xét và đưa ra cho một
ủy ban toàn thể nghiên cứu, mà họ cũng tham gia trực tiếp vào đó, và ấn định
ngày hôm đó & thứ Hai mồng 10, tranh luận về chủ đề này.
Nó được Wilson, Robert R. Livington, E Rutledge, Dickinson
và những người khác tranh luận.
[Sau đây là những lập
luận của họ]
Rằng mặc dù bản thân họ ủng hộ các biện pháp đó, và thấy
rằng không có khả năng chúng ta trở lại liên kết với nước Anh, tuy vậy họ vẫn chống lại việc thông qua chúng
vào lúc ấy:
Rằng phương sách mà trước đây chúng ta đã theo là thông minh
và đúng đắn, về việc trì hoãn tiến những bước cơ bản cho đến khi tiếng nói của
nhân dân thúc đẩy chúng ta:
Rằng chúng là sức mạnh của chúng ta, & không có chúng
thì các tuyên bố của chúng ta không thể có hiệu lực:
Rằng nhân dân của các thuộc địa miền trung (Maryland,
Delaware, Pennsylvania, the Jerseys & N. York) vẫn chưa chín muồi cho việc
từ biệt các liên hệ với Anh, nhưng rằng họ đang chín muồi nhanh chóng &
trong một thời gian ngắn sẽ nhập vào giọng nói chung của nước Mỹ:
Rằng nghị quyết được Quốc hội đưa ra bàn ngày 15 tháng Năm
nhằm triệt tiêu tác động của tất cả mọi quyền lực xuất phát từ triều đình
(Anh), bằng cách đẩy những thuộc địa miền trung này vào tình trạng khích động,
đã cho thấy rằng họ chưa điều chỉnh trí óc của họ cho thích hợp với sự ly khai
khỏi nước mẹ.
Rằng một vài thuộc địa trong số đó đã cấm các đại biểu của
chúng đồng ý với một tuyên bố như thế, và những thuộc địa khác không đưa ra chỉ
thị nào, & bởi vậy không có quyền
cho phép một sự đồng ý như thế.
Rằng nếu các đại biểu của một thuộc địa nhất định nào đó
không có quyền tuyên bố độc lập như thế cho thuộc địa mình, thì họ tin chắc là
những thuộc địa khác cũng không thể tuyên bố điều ấy cho chúng; các thuộc địa
cho đến nay hoàn toàn độc lập với nhau:
Rằng quốc hội của Pennsylvania bây giờ đang ngồi trên tầng
cao, hội nghị của họ sẽ họp trong vài ngày tới, hội nghị của New York hiện nay
đang họp & các hội nghị của các hạt Jersey & Delaware sẽ họp vào thứ
Hai và những ngày tiếp theo & có thể những thiết chế này sẽ đảm nhiệm vấn
đề độc lập & có thể biểu thị cho các đại biểu của họ biết tiếng nói của
bang họ:
Rằng nếu một tuyên bố như thế bây giờ được nhất trí tán
thành, thì những đại biểu này phải rút lui & có khả năng các thuộc địa của họ
sẽ ly khai khỏi Liên bang:
Rằng một sự ly khai như thế có thể làm chúng ta yếu đi nhiều
hơn bất kỳ một liên minh nước ngoài nào khac có thể bù lại:
Rằng trong trường hợp có sự chia rẽ như thế, các cường quốc
nước ngoài có thể hoặc từ chối gắn bó với vận mệnh của chúng ta, hoặc biết rằng
một tuyên bố tuyệt vọng sẽ đặt chúng ta phụ thuộc quá nhiều vào quyền lực của
họ, họ sẽ khăng khăng đòi những điều khoản khắc nghiệt hơn và gây thiệt hại hơn
cho chúng ta:
Rằng chúng ta có rất ít lý do để trông đợi một liên minh với
những nước mà cho đến nay chúng ta chỉ để mắt tới riêng họ:
Rằng Pháp & Tây
Ban Nha có lý do để ghen tị với cường quốc đang lên đó mà một ngày kia chắc
chắn sẽ cướp hết các thuộc địa Mỹ của họ:
Rằng rất có khả năng họ sẽ hình thành một liên hệ với triều
đình nước Anh, nếu mặt khác họ tự thấy không thể tự gỡ ra khỏi những khó khăn
của họ, [nước Anh] có thể sẽ đồng ý lấy một phần lãnh thổ của chúng ta, trả lại
Canada cho Pháp & Florida cho Tây Ban Nha, và giành lại những thuộc địa này
cho chính họ.
Rằng chẳng bao lâu chúng ta sẽ nhận được những thông tin
chắc chắn về xu hướng của triều đình nước Pháp, từ đại diện mà chúng ta đã cử
đến Paris vì mục đích này:
Rằng nếu những xu hướng ấy là thuận lợi, bằng cách chờ đợi
kết quả của chiến dịch hiện nay, mà tất cả chúng ta đã hy vọng là thắng lợi,
chúng ta sẽ có lý do để trông đợi một liên minh với những điều kiện tốt hơn:
Rằng điều này trong thực tế tác động không chậm trễ đến mọi
sự viện trợ từ những đồng minh như thế, vì, do sự lệch mùa & vị trí xa cách
của chúng ta, chúng ta không thể nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào trong chiến
dịch này:
Rằng sẽ là thận trọng nếu chúng ta tập trung chú ý vào những
điều khoản thành lập liên minh, trước khi chúng ta tuyên bố chúng ta thành lập:
Và rằng nếu những điều khoản này được nhất trí & Tuyên
ngôn Độc lập của chúng ta đã sẵn sàng vào thời gian Đại sứ của chúng ta chuẩn
bị lên đường, thì nó cũng sẽ được công bố vào ngày hộm đó.
Phía bên kia được J. Adams, Lee, Wythe, và những
người khác biện hộ
Rằng không có ai cãi lại chính sách này hay quyền tách khỏi
nước Anh, cũng không giả thử có thể đổi mới mối liên hệ giữa nước Anh với chúng
ta, rằng họ chỉ chống lại việc nó được công bố vào lúc này:
Rằng vấn đề không phải là, bằng cách tuyên bố độc lập, chúng
ta tự nhận lấy những gì mà chúng ta không có, mà là, chúng ta tuyên bố một sự
thật đã tồn tại:
Rằng về nhân dân hay nghị viện nước Anh, chúng ta luôn luôn
độc lập với họ, những sự kiềm chế của họ đối với thương mại của chúng ta chỉ
bắt nguồn từ sự phục tùng của chúng ta, & không phải từ việc họ có quyền áp
đặt chúng, & rằng cho đến nay một liên hệ của chúng ta chỉ là liên bang
& bây giờ bị xóa bỏ bởi bắt đầu có những thái độ thù địch:
Rằng về phần nhà vua, chúng ta bị ràng buộc với ông bằng sự
thần phục, nhưng sự ràng buộc này nay đã bị xóa bỏ bởi sự chuẩn y của ông đối
với đạo luật mới đây của nghị viện, bằng đạo luật ấy ông tuyên bố đưa chúng ta
khỏi sự bảo hộ của ông và bằng cách huy động chiến tranh chống chúng ta, một sự
kiện từ lâu đã chứng tỏ chúng ta đã ra khỏi sự bảo hộ của ông; trong pháp luật
có một một luận điểm chắc chắn rằng sự thần phục & bảo hộ là có đi có lại,
một bên hủy bỏ thì bên kia dừng lại:
Rằng Jame Đệ nhị chưa bao giờ tuyên bố nhân dân Anh ra khỏi
sự bảo hộ của ông tuy nhiên hành động của ông chứng tỏ điều đó & nghị viện
tuyên bố điều đó:
Vậy không đại biểu nào có thể bị từ chối, hay thiếu, quyền
tuyên bố một sự thật đang tồn tại:
Rằng các đại biểu từ hạt Delaware đã tuyên bố cử tri của họ
sẵn sàng tham gia, chỉ có hai thuộc địa Pennsylvania & Maryland mà các đoàn
đại biểu của họ bị buộc ngừng hoạt động hoàn toàn, và rằng những thuộc địa này
bằng chỉ thị đã giữ lại chỉ một quyền xác nhận hay bác bó phương sách này:
Rằng các chỉ thị của Pennsylvania có thể được giải thích lý
do từ thời gian chúng được thảo ra, cách nay gần mười hai tháng, từ đó bộ mặt
của vấn đề đã thay đổi hoàn toàn.
Rằng trong thời gian ấy đã trở nên rõ ràng rằng Anh quốc đã
quyết định không chấp nhận bất kỳ điều gì ít hơn một toàn quyền hành động, và
rằng câu trả lời nhà Vua cho Ngài Thị trưởng Aldermen & hội đồng London, đã
đến tay cách đây bốn ngày, phải thỏa mãn được mọi người về điểm này:
Rằng nhân dân đang đợi chúng ta dẫn đường:
Rằng họ ủng hộ phương sách này, mặc dầu những chỉ thị của
một số đại diện của họ không ủng hộ:
Rằng tiếng nói của các đại diện không luôn luôn hòa hợp với
tiếng nói của nhân dân; và rằng đây là trường hợp nổi bật trong các thuộc địa
miền trung này:
Rằng hiệu lực của nghị quyết ngày 15 tháng Năm đã chứng tỏ
điều này, nổi lên những lời than phiền từ các thuộc địa , gây ra những tiếng
nói đối lập của những bộ phận tự do hơn của nhân dân, & chứng tỏ họ là đa
số, ngay cả trong những thuộc địa này.
Rằng sự lạc hậu của hai thuộc địa này phần nào có thể qui
cho ảnh hưởng của quyền sở hữu & các mối quan hệ & phần nào cho việc họ
chưa bị kẻ thù tấn công:
Rằng những nguyên nhân này không có vẻ sẽ sớm được loại trừ,
vì dường như không có khả năng kẻ thù sẽ chọn cái nào trong những thuộc địa này
làm chiến trường của cuộc chiến tranh mùa hè này:
Rằng sẽ vô ích nếu chờ đợi nhiều tuần hay nhiều tháng để
thấy một sự nhất trí hoàn toàn, vì không
có khả năng tất cả mọi người sẽ trở nên có cùng một tình cảm về bất kỳ một vấn
đề nào:
Rằng hành vi của một số thuộc địa từ đầu cuộc tranh cãi này
đã tạo lý do để nghi ngờ chính cái chính sách đã định hình của chúng giữ đằng
sau hậu trường của liên bang, rằng cái viễn tượng đặc biệt của chúng có thể là
tốt hơn ngay cả trong trường hợp xấu nhất:
Rằng do đó những thuộc địa này vốn đã lao mình ra phía trước
& mạo hiểm ngay từ đầu thì bây giờ vẫn cần tiến lên phía trước, và một lần
nữa đặt tất cả vào tình trạng nguy hiểm của chính họ:
Rằng lịch sử của cách mạng Hà Lan, trong đó ba nước chỉ liên
hiệp với nhau lúc đầu chứng tỏ rằng sự ly khai của một số thuộc địa sẽ không
quá nguy hiểm như một số người lo sợ:
Rằng chỉ riêng Tuyên ngôn Độc lập cũng có thể làm cho nó
thích hợp với sự thanh nhã châu Âu để cho các cường quốc châu Âu cư xử với
chúng ta, hay thậm chí nhận một Đại sứ của chúng ta:
Rằng cho đến nay họ chưa nhận những tầu bè của chúng ta vào
các cảng của họ, cũng không thừa nhận sự phán xử của các tòa án hải quân của
chúng ta là hợp pháp, trong các trường hợp bắt giữ các tầu của Anh.
Rằng Pháp và Tây Ban Nha có thể ghen tị sức mạnh đang lên
của chúng ta, họ phải nghĩ rằng nó sẽ còn kinh khủng hơn nhiều với sự bổ sung
của nước Anh, và do đó sẽ thấy rằng lợi ích của họ nằm ở chỗ ngăn chặn một sự
liên minh; nhưng nếu họ phủ nhận, chúng ta sẽ ở nguyên chỗ cũ; trong khi không
cần cố gắng chúng ta sẽ không bao giờ
biết họ sẽ viện trợ cho chúng ta hay không:
Rằng chiến dịch hiện nay có thể không thành công, & do
đó chúng ta tốt nhất là nên đề nghị một liên minh trong khi công việc của chúng
ta mang một diện mạo hy vọng:
Rằng để chờ đợi trường hợp chiến dịch này chắc chắn sẽ chậm
trễ, bởi vì trong mùa hè này Pháp có thể giúp đỡ chúng ta một cách hiệu quả
bằng cách cắt đứt các nguồn cung cấp cho Anh quốc và Ireland mà các đạo quân
của kẻ thù ở đây đang phụ thuộc vào; hoặc bằng cách đưa vào hoạt động một lực
lượng lớn mà họ đã tích lũy được ở Tây Indie & buộc kẻ thù của chúng ta
phải bảo vệ của cải mà chúng có ở đây.
Rằng mất thời gian để dàn xếp các điều khoản của liên minh
là vô nghĩa, trước khi chúng ta quyết định trước hết có gia nhập vào liên minh ấy
không:
Rằng điều cần thiết là phải nhanh chóng mở cửa thương mại
cho nhân dân ta, người dân muốn có quần áo và sẽ muốn cả tiền nữa, để đóng
thuế.
Và rằng điều bất hạnh duy nhất là chúng ta không gia nhập
liên minh với Pháp từ sáu tháng trước, vì ngoài việc mở các cảng của họ để tiêu
thụ sản phẩm năm ngoái của chúng ta, họ có thể đưa một đạo quân sang Đức để
ngăn chặn những ông hoàng nhỏ bé ở đó khỏi bán những thần dân bất hạnh của họ
để đánh bại chúng ta.
http://www.theamericanrevolution.org/DocumentDetail.aspx?document=22
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét