Cha tôi đã tiên đoán Trump vào năm 1985 – ông cảnh báo: đây không phải Orwell, đây là “Brave New World” (Thế giới Mới Tươi đẹp)
Sự nổi lên của Donald Trump đã chứng tỏ lập luận của Neil Postman trong “Vui chơi đến chết” là đúng. Đây là những gì chúng ta có thế làm.
Andrew Postman
Theguardian.com/
02/02/2017
Chúng ta đang chú mục vào 1984. Nhưng chính là nên sợ Brave New World.
Photograph: Flickr/Urban Integration
Hiếu Tân dịch
Suốt cả năm ngoái, khi cuộc bầu cử tổng thống càng lúc càng trở
nên quái đản, và đưa chúng ta đến những nơi chúng ta chưa bao giờ đến,
tôi thấy một mẩu trên truyền thông nhắc đến Vui chơi đến chết, một cuốn sách do cha tôi, Neil Postman,
viết đoán trước từ năm 1985, rất
nhiều ý trong đó trở thành đề tài bàn luận của chúng ta ngày nay.
Trên Forbes một
cộng tác viên viết rằng cuốn sách “có thể giúp giải thích điều ở
nơi khác không thể giải thích.” CNN nhận xét rằng cú sốc Trump “ngược
về trước chắc chẳng khiến Postman ngạc nhiên.” Trên trang ChristianPost.com, Richard D Land nghĩ
về việc đọc cuốn sách cách nay ba thập niên và “cảm thấy điếng
người về cái nhìn thấu đáo tiên tri của
Postman vào những gì lúc đó còn là tương lai của nước Mỹ, và nay
thường xuyên là một miêu tả đau đớn về hiện tại của Mỹ.” Tháng
trước, một cái tít trên tờ Paste
Magazine hỏi: “Phải chăng Postman đã tiên đoán được Sự Nổi lên của
Trump và Tin tức Giả mạo?”
Các đồng
nghiệp và học trò cũ của cha tôi, (ông đã dạy ở Đại học New York hơn
40 năm và đã mất năm 2003), lâu lâu vẫn viết email và nhắn tin qua Facbook cho tôi, sau những
lần diễn trò mới nhất của Trump, tự hỏi “Liệu Neil nghĩ thế nào
nhỉ?” hay rầu rĩ nhận xét “cha anh đã bóc mẽ nó.”
Luận điểm trung
tâm của Vui chơi đến chết khá đơn
giản: có hai cái mốc khôngtưởng-đen được viết bởi những nhà phê bình văn
hóa lỗi lạc của Anh Thế gới Mới
Tươi đẹp của Aldous
Huxley và Một
Chín Tám Tư của George
Orwell – và người Mỹ chúng ta đã lầm khi sợ hãi và ám ảnh bởi cảnh
tượng được mô tả trong quyển sau (nhà nước kiểm duyệt thông tin, hạn
chế chuyển động, tiêu hao sinh lực cá nhân) hơn là quyển trước (công
nghệ xoa dịu, tiêu dùng ngốn ngấu, huyễn hoặc hài lòng thường trực).
Tập trung chú ý nhầm chỗ vào Orwell là có thể
hiểu được: vì nhiều thập kỉ chiến tranh lạnh đã làm cho chủ nghĩa
cộng sản – hiện thân bằng Anh Lớn (Big Brother) trong Một Chín Tám Tư – thành mối đe dọa sống còn chủ yếu
đối với Mỹ và với giá trị cao đẹp nhất của người Mỹ: tự do. và
để kết thúc, cái năm thực đến rất nhanh khi cha tôi đang viết quyển
sách của ông, bởi vậy chúng ta có hình ảnh mạnh của Orwell trong óc.
Đùng một cái, trong vòng nửa thập niên, Bức tường
Berlin bị hạ. Hai năm sau Liên Xô sụp đổ. “Chúng ta cứ dán mắt vào năm
1984” cha tôi viết. “Khi năm ấy đến, lời tiên tri không ứng nghiệm,
những người Mỹ say sưa ca hát ca ngợi chính mình. Những mái nhà dân
chủ tự do vẫn vững. Khủng khiếp có thể diễn ra ớ đâu đó, chúng ta,
ít nhất, vẫn chưa bị những cơn ác mộng Orwell ghé thăm.”
Không may, vẫn
còn một cảnh tượng mà người Mỹ chúng ta phải phòng vệ, cảnh tượng
mà ngay thời đó, những năm 1980
Tổng thống là một cựu diễn viên và một tay truyền thông hào nhoáng. Diễn
ngôn chính trị của chúng ta (nếu bạn thích gọi thế) hết ngày này
sang ngày khác rút lại thành những câu cụt lủn (soundbite[1]) (“than vãn ở đâu?” và
“tôi phải trả tiền cho chiếc microphone này” thành hai thời điểm gotcha, có vẻ như chứng nhận cho sự
ghê gớm của người nói.)
Đất nước ngày càng nhận nhiều thông tin “nghiêm
chỉnh” không phải từ báo chí là nơi cần một mức độ thận trọng và
cam kết tích cực, mà từ truyền hình. Người Mỹ xem truyền hình trung
bình 20 giờ mỗi tuần. (Cha tôi nhận xét rằng tờ USA Today, khai trương 1982,
có nhiều hình ảnh màu sắc nổi bật, có danh mục lướt nhanh và biểu
đồ, và những câu chuyện ngắn hơn nhiều, thật sự là một tờ báo ăn
theo nội dung hình thức những tin tức bài vở trên tivi)
Nhưng quan trọng không phải là việc xem tivi nhiều
gây ra rắc rối. Chính khán giả là người đang bị điều kiện hóa để
lấy thông tin nhanh hơn, theo cách ít bản sắc hơn, và tất nhiên, dựa
trên hình ảnh. Như cha tôi đã chỉ ra, một câu văn được viết ra có một
mức độ đáng tin cậy của nó, đúng hay không đúng – hay, ít nhất,
chúng ta có thể thảo luận một cách có ý nghĩa về sự đúng đắn của
nó. (Đó
là tiền- sựthực “pre- truthiness”, tiền-nguỵtạo -“alternative facts”.)
Còn hình ảnh? Người ta không bao giờ
nói một bức hình là thật hay giả. Nó chỉ gây chú ý hay không. Chúng
ta càng xem nhiều tivi - ngón tay chúng ta đặt trên remote, chúng ta
càng đòi hỏi nhiều – rằng không chỉ những chương trình mua vui tiêu
khiển cho chúng ta mà cả tin tức và những vấn đề khác. Tiêu hóa
được. Hình ảnh hấp dẫn. Khiêu khích. Tóm lại, thích thú. Lúc nào
cũng vậy. Xin lỗi, Kênh Truyền hình Cáp –Vệ tinh.
Cảnh tượng này theo đúng tinh thần tác phẩm
khôngtưởng-đen của Huxley đã tiên báo từ năm 1931, mà cha tôi tin rằng
lẽ ra chúng ta đã phải cảnh giác với nó. Ông viết:
“Điều
mà Orwell sợ là người ta cấm sách. Điều mà Huxley sợ là sẽ không
còn lí do gì để cấm một quyển sách, vì sẽ không còn ai muốn đọc
một quyển sách. Orwell sợ những người tước đoạt thông tin khỏi chúng
ta. Huxley sợ những người cho chúng ta quá nhiều đến mức chúng ta tụt
xuống thành thụ động và ích kỉ. Orwell sợ là sự thật sẽ bị che
giấu khỏi chúng ta. Huxley sợ là
sự thật sẽ bị dìm chết dưới một biển thờ ơ. Orwell sợ chúng ta sẽ
trở thành một văn hóa tù hãm. Huxley sợ chúng ta sẽ trở thành một
văn hóa tầm thường vô giá trị.”
1984 – năm, chứ không phải tiểu
thuyết – trông rõ ràng có vẻ cổ quái. Một phần ba thế kỉ sau, chúng
ta mang theo mình những màn hình dùng cho cá nhân, mọi lúc, và thay
vì bảy kênh truyền hình cộng với một kiến thức lõm bõm về cáp,
chúng ta thật sự có vô số lựa chọn.
Ngày nay, thời gian trung
bình trước màn hình của một người lớn ở Mỹ là 74 giờ, (và vẫn
còn tăng nữa). Chúng ta xem bất cứ khi nào ta muốn, không phải khi có
người bảo ta, và thường xem một minh, và thường trong khi làm nhiều
việc khác. Soundbite đã được thay bằng nhiều
thứ khác: virality, meme, hot take, tweet. Liệu có thể tìm hiểu
đến nơi đến chốn một vấn đề của đất nước một cách mạch lạc, có ý
nghĩa trong một môi trường vụn mảnh, khó chú ý theo dõi như thế này
không?
Được rồi, thời gian thay đổi tất cả. Công nghệ và
cải tiến không đợi ai. Đạt được bằng chương trình. Nhưng một cư dân
bất kì có thể tham gia như thế nào khi mà nó chỉ đòi hỏi chúng ta like hay không like một post nào đó,
hoặc “kí tên” một bản thỉnh nguyện trên mạng? Người ta có thể hiểu
chúng ta nghiêm túc đến đâu, hay chúng ta tự hiểu mình thế nào – khi cái quyết định thời lượng được
phát sóng (airtime), cho một diễn văn vận động tranh cử chẳng hạn, và
số lần/người xem, chia sẻ và thích không phải là nội dung của bài
nói, mà là cách thể hiện: giọng khàn, cử chỉ có thể rất bạo lực,
hay dùng những kiểu cách như trẻ con để người ta chú ý, hoặc dùng
biểu hiện trên nét mặt?
Cuốn sách của cha tôi cảnh báo những gì sẽ đến,
nhưng nhiều người khác đã thấy và sợ các khía cạnh của nó (xin nêu
vài cái tên: Norbert Wiener, Sinclair Lewis, Marshall McLuhan, Jacques Ellul,
David Foster Wallace, Sherry Turkle, Douglas Rushkoff, Naomi Klein, Edward
Snowden).
Ngôn từ công
cộng của chúng ta đã rơi vào tầm thường hóa đến mức sửng sốt,
chúng ta vẫn dùng những từ “tranh cãi” để tả các ứng viên tổng
thống của chúng ta trên sân khấu khi họ đối mặt nhau. Thật không? Ai có
thể bị sốc bởi sự nổi lên của một ngôi sao truyền hình thực tế,
một người đã to mồm tuyên bố khích động, nhiều tuyên bố dối trá
ngoạn mục nhưng gần như tất cả chúng được làm ra cho những gì thường
được gọi là “truyền hình hay”?
Ai có thể kinh
hoảng khi ngôi sao cuả lĩnh vực nói trước công chúng lại tỏ ra không
có kinh nghiệm, không thận trọng chỉn chu và xã giao, mà chỉ có khả
năng chọc cười – dù cách chọc cười làm người ta phẫn nộ, tức phát
điên lên?
Như vậy, vâng,
cha tôi đã bóc mẽ. Liệu ông cũng có tiên đoán rằng nhà lãnh đạo này
chọn đến một thời như thế này, khi cuối cùng chúng ta đã trở nên ham
mê những công nghệ và những trò giải trí của chúng ta, mới hầu như
chắc chắn có những khuynh hướng phát xít không? Tôi tin ông cũng gọi
như thế.
Trong tất cả
những cách (và có nhiều cách) có thể định nghĩa phát xít, có một
nét cơ bản là nó không trung thành với tư tưởng về bất cứ quyền nào
ngoài quyền của nó, tóm lại, nó là ý hệ tự yêu mình. Nó tạo ra
huyền thoại về sự vĩnh viễn không thể bác bỏ (rất giống cái cách
một hình ảnh là “thật” không thể bàn cãi), vì bản chất độc tài
toàn trị không bị kiềm chế của nó.
“Truyền hình
là phương tiện truyền thông tốc độ ánh sáng, loại truyền thông tập
trung ở hiện tại,” cha tôi viết. “Ngữ pháp của nó, nếu có thể nói
thế, không cho phép truy nhập vào quá khứ...lịch sử không thể có vai
trò quan trọng nào trong chính trị hình ảnh. Vì lịch sử chỉ có giá
trị cho người hiểu một cách nghiêm túc khái niệm rằng có những mẫu
hình trong quá khứ có thể cung cấp cho hiện tại những truyền thống
được ấp ủ nuôi dưỡng”
Cuối đoạn này,
cha tôi có nhắc đến nhận xét của Czesław Miłosz, người đoạt
giải Nobel văn học, trong diễn từ nhận giải năm 1980 có nói rằng
thời đại này đáng chú ý vì “sự khước từ ghi nhớ”, cha tôi nhận xét
Miłosz đã nhắc đến “sự kiện gây choáng váng là
bây giờ có hơn một trăm cuốn sách in phủ nhận rằng cuộc thảm sát diệt
chủng Holocaust đã xảy ra.”
Một
lần nữa: cổ quái như thế nào.
Trong khi những tin tức ngụy tạo đã
có với chúng ta từ khi có những chương trình nghị sự, và từ cả hai
phía, hiện nay, nhờ có Breitbart
News, Infowars và sự bất tử của những huyền thoại như ‘người ta hỏi
nguồn gốc của tổng thống Obama’, chúng ta đang chứng kiến một loại chưng
cất, tinh chỉnh.
“Một thế giới kiểu Orwell thì dễ nhận
ra, và dễ kháng cự hơn một thế giới kiểu Huxley,” cha tôi viết. Mọi
thứ trong nền tảng của chúng ta đã chuẩn bị để chúng ta biết và
chống lại một nhà tù khi những cánh cổng khép lại xung quanh chúng
ta. ...nhưng ai được chuẩn bị để vũ trang chống lại cả một biển vui
chơi thích thú?”
Ước
gì tôi có thể kể với bạn rằng, đối với tất cả những gì cha tôi
thấy trước, cha tôi cũng đã đưa ra một giải pháp. Nhưng không. Ông thấy
công việc của ông là nhận dạng một vấn đề nghiêm trọng, ít được nói
đến; rồi hỏi một loạt câu hỏi quan trọng về vấn đề đó. Ông biết sẽ
rất khó tìm ra câu trả lời dễ dàng cho những tai hại mà “technopoly” -
công nghệ chính trị đã gây ra. Nó là một vấn đề hệ thống, nó thấm vào
tâm lí của chúng ta cũng như vào văn hóa của chúng ta
Nhưng
chúng ta cần nhiều hơn là chỉ
hi vọng suông. Chúng ta cần một chiến lược, hay ít nhất là một số
sách lược.
Trước
hết: xử lí những luận điệu sai trái như một cơ hội. Tìm thông tin
càng gần nguồn càng tốt. Internet là một cơ hội tuyệt vời cho các
công dân săn tin – nó có một nguồn tài liệu gốc vô cùng phong phú, có
những chứng nhân đáng tin cậy..v.v..– mặc dù nó cũng bị thao túng
làm người ta hoang mang.
Thứ
hai: Đừng chờ mong “truyền thông” làm việc đó cho bạn. Tất nhiên có
vài người chuyên nghiệp đã làm việc một cách xuất sắc. Nhưng hầu
hết truyền thông tồn tại để bán cho bạn một cái gì đó. Nó chỉ
trung thành với khuếch trương lưu thông, buôn bán trên mạng, thu nhập từ
quảng cáo. Đừng ghen tỵ với nó. Nhưng cũng đừng băn khoăn tại sao Câu
chuyện X thì được mà Câu chuyện Y thì không.
Thứ
ba: cho các nhà báo. Jay Rosen, một sinh viên cũ của cha tôi và là
tiếng nói chủ đạo trong phong trào “báo chí công ” đưa ra nhiều đề
nghị hữu ích, thực tế.
Cuối
cùng và quan trọng nhất, nhà trường phải có trách nhiệm làm cho học
sinh nhận thức được về những môi trường thông tin của chúng ta, nhiều
lúc đã trở thành môi trường tiêu khiển, nhưng có ít bằng chứng về
các trường học đã được trang bị hoặc quan tâm để làm việc này. Vậy
ai đó phải làm.
Chúng
ta phải dạy con em chúng ta, từ tuổi rất nhỏ, biết hoài nghi, nghe
một cách thận trọng, giả định rằng mọi người đang nói dối về tất
cả mọi thứ. (Vâng, có thể không phải là tất cả mọi người.) Kiểm tra lại các nguồn tin. Xem xét
điều gì chưa được nói. Hỏi những câu hỏi. Hiểu rằng tất cả mọi
người kể chuyện đều có sự thiên vị. Tất cả các diễn đàn cũng thế.
Tất
cả chúng ta đều cười – ít nhất là một số trong chúng ta – lối diễn
dịch tin tức của Jon Stewart và Stephen Colbert, bởi vì mọi chuyện đã
trở thành trò cười. Nếu chúng ta không muốn bị soma-hoá (chữ của
Huxley) bởi công nghệ, là một cái gì đó thua kém cả những thằng ngu
cười cợt, và đồng loã trong việc biến văn hoá chúng ta thành ve chai đồng
nát, thì “điều đòi hỏi ở chúng ta bây giờ là một kỉ nguyên mới của
trách nhiệm...giao cho chúng ta một nhiệm vụ khó khăn. Đó là cái giá
và là hứa hẹn của tư cách công dân.”
Những
dòng cuối cùng này không phải cha tôi viết – tổng thống mới nghỉ gần đây của
chúng ta đã nói chúng trong diễn văn nhậm chức cuối cùng của ông. Ông
nói đúng. Điều này sẽ khó. Nó không còn là chuyện vui chơi nữa.
[1]
Cụm từ ngắn, dễ nhớ và lặp
lại, các chính khách thường chèn vào bài nói của mình, phát trên
tivi, báo chí.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét