Truyện ngắn của Haruki Murakami
Hiếu Tân dịch
Thức dậy, anh phát hiện ra rằng anh đã trải qua một cuộc biến hình và trở
thành Gregor Samsa[1].
Anh nằm ngửa sóng soài trên giường, nhìn lên trần nhà. Phải mất một lúc mắt anh
mới quen với bóng tối. Trần nhà có vẻ như một cái trần bình thường, có thể
trông thấy hằng ngày ở bất cứ đâu. Trước đây nó đã từng được sơn màu trắng, hay
có lẽ màu kem nhạt. Tuy nhiên nhiều năm bụi và bẩn đã biến nó thành màu sữa
hỏng. Không có trang trí, không có nét gì đặc biệt. Không lí lẽ, không thông
điệp. Nó thực hiện vai trò kiến trúc của nó nhưng không gợi hứng gì.
Ở một bên căn phòng phía tay trái anh, có chiếc cửa sổ cao, nhưng rèm che đã bị
tháo đi, và những tấm ván gỗ dày được đóng đinh vào khung cửa sổ. Giữa các tấm
ván là các khe ngang cỡ hai ba cm, chẳng hiểu có mục đích gì hay không, những
tia nắng sớm chiếu qua, tạo những vệt sáng song song trên nền nhà. Tại sao phải
chắn cửa sổ một cách thô thiển như thế? Ngoài khơi có bão hay lốc xoáy gì
chăng? Hay để chặn không cho ai đó đột nhập vào? Hay để ngăn không cho ai đó
(như anh chẳng hạn?) thoát ra?
Haruki Murakami |
Vẫn nằm ngửa, anh từ từ quay đầu và xem xét phần còn lại của gian phòng. Anh
không thấy có đồ đạc gì, ngoài cái giường mà anh đang nằm. Không tủ ngăn kéo,
không bàn viết, không ghế. Không có tranh ảnh, đồng hồ, hay gương soi treo trên
tường. Không có bóng đèn hay cây đèn nào. Anh cũng không thấy có tấm thảm nào
trên sàn. Chỉ có gỗ trần. Các bức tường được bọc bằng giấy dán tường hoa văn
phức tạp, nhưng nó quá cũ và bạc màu trong cái ánh sáng nhợt nhạt đến nỗi không
thể nhận ra mẫu mã gì nữa.
Căn phòng này có lẽ trước đây được dùng làm một phòng ngủ bình thường. Thế
nhưng bây giờ mọi vết tích về cuộc sống của con người đã bị xóa sạch. Vật duy
nhất còn lại là chiếc giường cô độc kê ở giữa. Và không có vải trải giường,
chăn, màn, gối gì ráo. Chỉ một chiếc đệm cũ.
Samsa không biết anh đang ở đâu, hay nên làm gì. Tất cả mội thứ anh biết chỉ là
bây giờ anh là một người có tên là Gregor Samsa. Và sao anh biết điều đó? Có lẽ
có ai đó đã thì thầm vào tai anh trong khi anh nằm ngủ chăng? Nhưng anh là ai
trước khi trở thành Gregor Samsa? Anh đã từng là cái gì?
Tuy nhiên, lúc anh bắt đầu nghiền ngẫm câu hỏi này, thì có cái gì giống một cột
đen muỗi xoáy quanh đầu anh. Cái cột ấy dày đặc dần lên và nó di chuyển qua
phần mềm hơn của não anh, vù vù liên tục. Samsa quyết định ngừng suy nghĩ. Cố
nghĩ cho ra một điều gì đó vào lúc này là một gánh nặng quá lớn.
Dù sao, anh cần phải biết cử động thân thể anh như thế nào. Anh không thể cứ
nằm trừng trừng nhìn lên trần nhà mãi. Cái tư thế ấy khiến anh rất dễ bị tổn
thương. Anh sẽ không có cơ may nào sống sót nếu bị tấn công – bởi bọn cướp
chẳng hạn. Đầu tiên, anh cố sử động những ngón tay. Có mười ngón tất cả, những
vật dài gắn chặt vào các bàn tay anh. Mỗi ngón được trang bị một số khớp, khiến
cho việc đồng bộ hóa các chuyển động của chúng vô cùng phức tạp. Tệ hơn nữa, cơ
thể anh cảm thấy tê, như thể nó bị nhúng vào một chất lỏng nặng, dính, do đó
rất khó chuyển sức mạnh đến các đầu mút.
Tuy nhiên sau nhiều lần thử và thất bại, anh nhắm mắt và tập trung tinh thần,
anh đã có thể đưa các ngón tay vào tầm kiểm soát nhiều hơn. Dần dần từng tí
một, anh đang học cách phối hợp chúng với nhau. Khi các nhón tay đã thuần thục
hơn, thì tình trạng tê liệt đang bao phủ thân thể anh rút đi. Thay cho nó –
giống như một đợt thủy triều rút đi để lộ giải đá ngầm độc ác và tối tăm – một
cơn đau dữ dội ập đến.
Phải mất một lúc Samsa mới nhận ra rằng cơn đau ấy là đói. Cái cảm giác đói cào
đói cấu này là mới đối với anh, hay ít nhất anh không nhớ đã trải qua cái gì
tương tự. Cứ như thể cả tuần nay anh chẳng có mẩu gì bỏ vào miệng. Như thể cả
thân mình anh bây giờ là một cái hốc trống rỗng. Xương anh kêu răng rắc; các
bắp thịt co rút; phủ tạng xoắn lại.
Không thể chịu nổi cái đau này lâu hơn nữa, Samsa tì khuỷu tay xuống nệm và từ
từ nâng người dậy. Xương sống của anh phát ra những tiếng răng rắc trầm đục
trong lúc đó. Trời ơi, Samsa nghĩ, mình đã nằm ở đây bao lâu rồi. Thân thể anh
cưỡng lại từng chuyển động. Nhưng anh quyết tâm vật lộn, dẫn dắt sức mạnh của
mình để cuối cùng cố ngồi dậy được.
Samsa hốt hoảng nhìn xuống thân hình trần truồng của mình. Sao nó ốm o quá đỗi!
Còn tệ hơn cả ốm o. Nó không có một phương tiện nào để tự bảo vệ. Là da trắng
mịn (chỉ được bao phủ bởi những sợi lông thưa thớt) qua nó có thể thấy những
mạch máu xanh yếu ớt; cái bụng mềm, trơ ra không có gì che chở, bộ phận sinh
dục trông lố bịch chẳng ra hình thù gì; những cẳng tay cẳng chân lòng khòng;
cái cổ ngẳng như muốn gãy; một cái đầu to tướng dị dạng với mớ tóc rễ tre cứng
quèo trên đỉnh; hai vành tai ngớ ngẩn thò ra như những chiếc vỏ sò. Cái vật này
có thật là anh không? Có thể nào một thân thể trông phi lí, rất dễ bị hủy hoại
như thế này (không có vỏ bọc để bảo vệ, không có vũ khí để tấn công) tồn tại
được ở trên đời? Tại sao anh lại không biến thành một con cá nhỉ? Hay một bông
hướng dương? Một con cá hay một bông hướng dương còn có nghĩa. Dù sao cũng có
nghĩa hơn cái con người này, Gregor Samsa.
Dùng hết nghị lực, anh thả đôi chân qua mép giường cho đến khi hai gót chân
chạm sàn. Cái lạnh bất ngờ của sàn gỗ khiến anh hổn hển. Sau nhiều cố gắng thất
bại khiến anh đổ sụp xuống sàn nhà, cuối cùng anh đã có thể đứng thăng bằng
trên hai chân. Anh đứng đó, mình mẩy thâm tím và đau nhức, một tay nắm chặt
khung giường làm chỗ dựa. Đầu anh quá nặng và khó giữ. Mồ hôi túa ra ở nách,
dương vật co rúm lại vì căng thẳng. Các bắp thịt co thắt lại, anh phải hít thở
sâu mấy hơi chúng mới bắt đầu dãn ra.
Khi đứng đã quen, anh phải bắt đầu tập đi. Bước đi bằng hai chân thật là một
cực hình, mỗi cử động là một cuộc luyện tập trong đau đớn. Bất kể anh nhìn nó
cách nào, thì việc lần lượt đưa chân phải rồi lại chân trái lên phía trước là
một nhiệm vụ kì quặc chế nhạo mọi qui luật tự nhiên, trong khi khoảng cách từ
mắt đến sàn làm anh rúm người lại vì sợ. Anh phải học cách phối hợp cử động
hông với các khớp gối. Mỗi lần bước lên một bước, hai đầu gối anh run rẩy, và
anh phải chống cả hai tay lên tường để giữ vững.
Nhưng anh biết rằng anh không thể ở lại trong phòng này mãi. Nếu anh không tìm
thấy thức ăn, và tìm thật nhanh, thì cái bụng đói ngấu sẽ ăn luôn thịt anh, và
anh sẽ tiêu đời.
Anh lảo đảo đi về phía cửa, hai tay bấu vào tường khi bước đi. Hành trình ra đến
cửa dường như mất đến mấy giờ, mặc dầu ngoài cái đau anh không có phương tiện
gì để đo thời gian cả. Chuyển động của anh lóng ngóng, bước đi như sên bò. Anh
không thể bước đi nếu không tì vào vật gì làm chỗ dựa. Ra ngoài đường phố, hi
vọng lớn nhất của anh là người ta nhìn thấy anh tàn tật như thế này.
Anh nắm lấy tay nắm cửa và kéo. Nó không nhúc nhích. Đẩy ra cũng không ăn thua.
Cuối cùng, anh xoay tay nắm sang bên phải và kéo. Cửa cót két mở hé ra. Anh thò
đầu qua đó ngó ra ngoài. Hành lang vắng tanh. Nó im lặng như dưới đáy đại
dương. Anh thò chân trái ra, một tay bám khung cửa, đu nửa người trên ra ngoài,
rồi đưa chân phải ra theo. Anh lết chậm theo hành lang, tay bám trên tường.
Trong hành lang có bốn cửa, kể cả cái mà anh vừa ra. Tất cả giống nhau, cùng
một loại gỗ tối xỉn. Ai, hay cái gì, nằm phia sau chúng? Anh khao khát muốn mở
chúng ra để xem. Có lẽ lúc ấy anh có thể bắt đầu hiểu cái hoàn cảnh bí mật mà
anh thấy mình trong đó. Hay ít nhất cũng có một manh mối gì đấy. Tuy nhiên, anh
đi qua từng cánh cửa, cố gắng ít gây tiếng động nhất có thể. Cái nhu cầu lấp
đầy bụng đã át tính tò mò. Anh phải tìm cái gì có chất để ăn.
Và bây giờ anh biết tìm nó ở đâu.
Cứ theo cái mùi này, anh vừa khịt khịt mũi vừa nghĩ. Nó là mùi thơm của thức ăn
đã nấu chín, những hạt li ti qua không khí bay thoảng vào anh. Thông tin do cơ
quan thụ cảm khứu giác trong mũi anh thu nhận đang được chuyển lên não, tạo ra
một sự tỉnh thức thật sống động, một cơn thèm ăn thật mãnh liệt, đến nỗi anh
cảm thấy ruột gan cuộn xoắn cả lên, như thể bởi một kẻ tra tấn lành nghề. Nước
dãi tứa ra đầy miệng.
Tuy nhiên muốn đến được cái nguồn của mùi thơm này, anh phải đi xuống một dãy
bậc thang dốc đứng, gồm mười bảy bậc. Anh đang quá khó nhọc bước đi trên đất
bằng – mà bây giờ đi qua những bậc thang này thì thật là một ác mộng. Anh bám
cả hai tay lên thanh vịn cầu thang và bắt đầu bước xuống. Hai mắt cá xương xẩu
cảm thấy sẵn sàng gãy vụn ra dưới sức nặng của anh, và anh gần như đổ nhào
xuống các bậc.
Và cái gì diễn ra trong đầu Samsa khi anh lần xuống những bậc thang này? Cá và
hoa hướng dương, chủ yếu. Giá mà ta biến thành một con cá hoặc một bông hoa
hướng dương, anh nghĩ, thì ta đã có thể sống một cuộc đời êm đềm, không phải
cực khổ leo xuống leo lên những bậc thang như thế này.
Khi Samsa xuống đến bậc cuối cùng của mười bảy bậc, anh cố đứng thẳng lên, thu
thập sức lực còn lại, tập tễnh đi về phía mùi thơm cám dỗ. Anh đi ngang qua
gian có trần cao, qua cửa phòng ăn đang mở. Thức ăn được bày trên chiếc bàn ô
van rộng. Có năm chiếc ghế, nhưng không có dấu hiệu có người. Một làn hơi trắng
bay lên từ các đĩa. Một bình hoa bằng thủy tinh cắm mười hai bông loa kèn chiếm
chính giữa bàn. Bốn chỗ có đặt khăn ăn và dao dĩa, xem ra còn tinh khôi chưa ai
đụng đến. Dường như người ta đã ngồi ăn sáng ở đây mới vài phút trước, bỗng
nhiên có một sự kiện gì đó bất ngờ xảy ra khiến mọi người chạy đi cả. Chuyện gì
đã xảy ra? Họ chạy đi đâu? Hay họ bị đưa đi đâu? Họ có quay trở lại ăn sáng
không?
Nhưng Samsa không có thời gian đâu mà tự hỏi những câu đó. Thả rơi mình xuống
một chiếc ghế gần nhất, anh giơ bàn tay trần ra bốc vội bất cứ thức ăn gì anh
có thể với tới và tống vào mồm, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến dao, thìa, nỉa,
khăn ăn. Anh xé bánh mì thành những mảnh nhỏ và nuốt chửng mà không cần phết bơ
hay mứt, tọng nguyên cả khúc dồi rán, ngốn ngấu những quả trứng luộc vội vàng
đến nỗi quên cả bóc vỏ, xúc một thìa khoai tây nghiền còn đang nóng và chộp lấy
những quả dưa ngâm dấm bằng mấy ngón tay. Anh nhai tất cả chúng với nhau, và
rửa những thứ còn sót lại bằng nước lấy trong bình. Mùi vị không thành vấn đề.
Ngon hay nhạt nhẽo, cay hay chua – với anh cũng thế thôi. Tất cả vấn đề là lấp
đầy cái hang rỗng bên trong anh. Anh ăn một cách hoàn toàn tập trung, như thể
chạy đua với thời gian. Anh chìm đắm vào việc ăn đến nỗi có lúc đang liếm những
ngón tay răng anh vô tình bập vào đấy. Các mẩu thức ăn vung vãi khắp nơi, và
khi một đĩa rơi xuống đất vỡ tan anh chẳng hề để ý.
Khi Samsa ăn đã no nê, anh ngồi lấy lại hơi thở, hầu như chẳng còn lại gì, và
chiếc bàn ăn bày ra một cảnh xấu xí. Nó giống như có một bầy quạ nhặng xị bay
vào qua cửa sổ mở, ăn ngấu nghiến rồi lại bay ra. Chỉ có một vật duy nhất không
bị động đến là chiếc bình hoa loa kèn; giá như thức ăn ít hơn chưa chừng anh
ngốn luôn cả những bông hoa này.
Anh ngồi trên ghế, choáng váng một lúc lâu. Hai bàn tay đặt trên bàn, anh nhìn
dán vào những bông hoa loa kèn qua cặp mắt mở hé, và hít thở những hơi dài,
chậm, trong khi thức ăn trôi xuống hệ tiêu hóa, từ thực quản xuống đến ruột.
Một cảm giác no nê thỏa mãn đến với anh như một đợt triều lên. Anh nhấc một
chiếc bình kim loại và rót cà phê vào một chiếc tách sứ trắng. Cái mùi hăng
hăng này gợi cho anh nhớ tới một điều gì. Tuy nhiên, nó không đến ngay một lần,
mà đến theo từng giai đoạn. Đó là một cảm giác kì lạ, như thể anh đang nhớ lại
hiện tại từ tương lai. Như thể thời gian đã tách làm hai thế nào đó, sao cho kí
ức và kinh nghiệm quay trong một vòng tròn kín, cái này theo sau cái kia. Anh
rót một lượng kem kha khá vào tách cà phê, dùng ngón tay khuấy nó, rồi uống. Mặc
dù cà phê đã nguội, nó vẫn còn hơi âm ấm. Anh ngậm nó trong miệng trước khi cẩn
thận cho nó trôi từ từ xuống họng. Anh thấy nó làm anh bình tâm lại đôi chút.
Bỗng nhiên, anh thấy lạnh. Cường độ của cái đói đã phong tỏa các giác quan khác
của anh. Bây giờ khi đã no nê, cái ớn lạnh trên da khiến anh run rẩy. Lửa đã
tắt. Không có lò sưởi nào được bật lên. Tệ nhất là anh lại đang trần như nhộng
– ngay cả đôi chân cũng để trần .
Anh biết rằng anh phải kiếm cái gì để mặc. Anh rét quá. Hơn nữa, việc anh không
có quần áo thế này lại là vấn đề lớn khi có ai xuất hiện. Có thể có người gõ
cửa. Hoặc những người ngồi ăn sáng ở đây lúc nãy có thể quay về. Có trời biết
họ sẽ phản ứng ra sao khi thấy anh trong tình trạng này?
Anh hiểu tất cả điều đó. Anh không phỏng đoán, hay nhận thức nó bằng lí trí;
anh biết điều này một cách thuần túy và đơn giản. Samsa chẳng biết tri thức này
từ đâu đến. Có lẽ nó liên quan đến những kí ức quay vòng mà anh đang có.
Anh đứng dậy khỏi ghế và bước tới tiền sảnh. Anh vẫn lúng túng khốn khổ, nhưng
bây giờ ít ra anh còn có thể đứng lên và bước đi trên hai chân mà không cần bám
vào vật gì. Có một chiếc giá thép đặt đứng trong sảnh giữ nhiều gậy chống. Anh
rút lấy một cây gậy đen làm bằng gỗ sồi để giúp anh di chuyển; chỉ cần nắm chặt
cái tay cầm vững chắc của nó là nó giúp anh dễ chịu và động viên anh. Và bây
giờ anh đã có một vũ khí để đánh lại lũ chim nếu chúng tấn công anh. Anh đi đến
bên cửa sổ nhìn qua lỗ trống trong những tấm rèm đăng ten.
Ngôi nhà nhìn ra phố. Không phải một phố lớn. Cũng không có nhiều người. Tuy
nhiên, anh nhận thấy tất cả mọi người đi trên phố đều mặc đầy đủ áo quần. Quần
áo của họ đủ mầu sắc và kiểu dáng. Đàn ông đàn bà mặc quần áo khác nhau. Những
đôi giày da bền chắc ôm gọn chân họ. Một số người chưng diện những đôi giày
bóng nhoáng. Anh nghe tiếng gót giày nện côm cốp trên đường lát đá. Nhiều đàn
ông đàn bà đội mũ. Hình như họ chẳng bạn tâm gì đến việc đi trên hai chân và có
gì đó che bộ phận sinh dục của họ lại. Samsa so sánh hình ảnh của anh phản
chiếu trong tấm gương hết chiều dài căn phòng với những người đi bên ngoài.
Người đàn ông anh thấy trong gương là một sinh vật trông thảm hại oặt oẹo. Bụng
của anh nhem nhuốc vì nước sốt, những mẩu vụn bánh mì bám vào lông mu trông như
những mẩu bông. Anh dùng tay phủi chúng đi
Phải, anh lại nghĩ, mình phải tìm cái gì che thân.
Anh nhìn ra phố một lần nữa, kiểm tra xem có chim không. Nhưng không có con nào
trong tầm mắt.
Tầng trệt ngôi nhà gồm có hành lang, phòng ăn, bếp và một phòng khách. Tuy
nhiên, trong phạm vi anh thấy, không phòng nào có bất cứ thứ gì giống như quần
áo. Điều này có nghĩa là việc mặc vào và cởi ra quần áo phải làm ở một nơi nào
khác. Có lẽ là một phòng trên tầng hai.
Samsa trở lại cầu thang và bắt đầu leo lên. Anh ngạc nhiên phát hiện ra rằng đi
lên dễ dàng hơn đi xuống biết bao nhiêu. Bám chắc thanh vịn, anh có thể lên hết
mười bảy bậc với một tốc độ nhanh hơn và không đau nhức hay sợ hãi quá đáng,
không phải dừng nhiều lần giữa chừng (dù không lâu) để lấy lại hơi thở.
Có thể nói anh đã gặp may, vì không có cái cửa nào ở tầng hai khóa. Anh chỉ cần
xoay tay nắm và đẩy vào, thế là từng cái bật mở ra. Tất cả có bốn phòng, ngoài
căn phòng lạnh lẽo mà anh thức dậy, các phòng còn lại đều đủ đồ đạc tiện nghi.
Mỗi phòng có một cái giường với ga gối tinh tươm, một tủ quần áo, một bàn viết,
một đèn gắn trên trần hoặc trên tường, một tấm thảm với hoa văn rắc rối. Sách
vở xếp gọn ghẽ trên các giá sách, và những bức tranh phong cảnh sơn dầu trang
trí cho các bức tường. Mỗi phòng có một bình hoa bằng thủy tinh cắm hoa rực rỡ.
Không phòng nào có những tấm ván thô kệch đóng ngang các cửa sổ. Cửa sổ của các
phòng này che rèm đăng ten, qua đó mặt trời chiếu vào như phúc lành từ trên cao
rót xuống. Những chiếc giường có dấu hiệu người nằm. Anh nhìn thấy dáng đầu in
lõm trên các gối.
Samsa tìm thấy một chiếc áo choàng cỡ người anh trong một chiếc tủ của căn
phòng lớn nhất. Nó giống như một món đồ mà anh có thể mua được. Anh chẳng biết
làm gì với các quần áo khác, mặc chúng thế nào. Một mặt thì chúng quá phức tạp:
quá nhiều nút, và không thể biết mặt nào là trước mặt nào là sau, hay đâu là
đầu đâu là đít. Cái nào là cái mặc ngoài, cái nào là đồ lót? Mặt khác, cái áo
choàng thì đơn giản, tiện dụng, và chẳng có trang trí gì cả. Làn vải nhẹ, mềm
cọ xát vào da dễ chịu, và mầu của nó là xanh đậm. Anh thậm chí còn xỏ thêm đôi
dép.
Anh mặc chiếc áo choàng lên thân thể trần truồng của mình, rồi sau bao nhiêu
lần thử và sai, đã buộc được chiếc đai quanh thắt lưng. Anh nhìn bóng mình
trong gương, bây giờ có áo và có dép. Chắc chắn là tốt hơn trần như nhộng mà đi
khắp nơi. Nó có lẽ không còn ấm như trước, nhưng chừng nào anh còn ở trong nhà
thì nó cũng ngăn được cái lạnh. Điều tốt nhất là, anh không còn lo phải phơi da
ra trước lũ chim quái ác kia nữa.
Khi chuông cửa reo, Samsa đang ngủ lơ mơ trong căn phòng rộng nhất (và trên cái
giường to nhất) của ngôi nhà. Dưới tấm chăn bông thật ấm áp dễ chịu như nằm ngủ
trong một quả trứng. Anh vừa tỉnh một cơn mơ. Anh không thể nhớ chi tiết, nhưng
đó là một giấc mơ dễ chịu và vui vẻ. Thế nhưng, tiếng chuông vang vọng trong
ngôi nhà, kéo giật anh trở về với thực tế lạnh lùng.
Anh lê ra khỏi giường, buộc nút áo choàng, xỏ đôi dép màu xanh xẫm, cầm chiếc
gậy đen,và , tay bám thanh vịn, loạng choạng xuống cầu thang. Lần này nhanh hơn
lần đầu nhiều. Tuy nhiên nguy cơ lộn nhào vẫn còn. Anh không dám buông lơi cảnh
giác. Mắt nhìn xuống chân, anh bước mỗi lần xuống một bậc, trong khi tiếng
chuông cửa vẫn reo. Cái người đang nhấn nút chuông hẳn là một người vừa nóng
nảy vừa ngoan cố.
Câm gậy chống bằng tay trái, Samsa bước đến cửa, Anh vặn tay nắm sang phải và
kéo, cánh cửa bật vào.
Một phụ nữ hỏ nhắn đứng bên ngoài. Một phụ nữ thật nhỏ bé. Lạ là cô ta có thể
với tới nút bấm chuông. Tuy nhiên, khi anh nhìn kĩ hơn, anh nhận ra vấn đề
không phải là ở vóc người cô ta. Đó là cái lưng của cô ta, nó còng gập hình
thước thợ. Nó làm cho cô ta nom có vẻ nhỏ bé, nhưng thật ra khung người của cô
có kích thước bình thường. Cô buộc tóc bằng một dây cao su để nó khỏi xõa che
kín mặt. Mái tóc cô màu hạt dẻ và rất dày. Cô mặc chiếc áo vét bằng vải tuýt đã
sờn, chiếc váy rộng chùng đến mắt cá chân. Một chiếc khăn vải kẻ sọc quàng
quanh cổ. Cô không đội mũ. Đôi giày của cô thuộc loại giày cao có buộc giây, và
trông cô khoảng ngoài hai mươi tuổi. Ở cô còn có cái gì của một cô bé con. Mắt
cô to, mũi cô nhỏ, đôi môi cô hơi vẹo một chút về một bên, giống như một mảnh
trăng gày. Đôi lông mày rậm tạo hành hai đoạn thẳng vắt ngang qua trán tạo cho
cô một nét nhìn ngờ vực.
“Đây có phải nhà ở của Samsa không?” người đàn bà ngẩng đầu lên nhìn anh, nói.
Rồi cô ta vặn cả người đi. Y như thể mặt đất vặn đi trong một trận động đất cực
mạnh.
Lúc đâu anh hơi lùi lại, nhưng rồi đứng thẳng lên. “Vâng,” anh nói. Vì anh là
Gregor Samsa , thì đây ắt phải là nhà của Samsa rồi. Dù sao đi nữa, nói thế chẳng
có hại gì.
Tuy nhiên người phụ nữ cảm thấy câu trả lời không thỏa mãn tí nào. Một thoáng
cau mày. Có lẽ cô ta đã tóm được một nét bối rối trong giọng nói của anh.
“Vậy đây đích thực là nhà của Samsa?” cô hỏi giọng sắc. Giống như một người gác
cửa có kinh nghiệm chất vấn một vị khách trông tồi tàn.
“Tôi là Geogor Samsa,” Samsa nói, cố lấy giọng thoải mái nhất. Ít nhất thì anh
chắc chắn về điều này.
“Tôi hi vọng ông nói đúng,” cô ta nói và cúi xuống lấy chiếc túi vải ở cạnh
chân cô. Nó mầu đen, trông có vẻ rất nặng. Sờn mòn qua nhiều nơi, chắc chắn nó
đã qua nhiều chủ. “Vậy chúng ta bắt đầu nào.”
Không đợi trả lời cô ta đi vào nhà. Samsa đóng cửa sau lưng cô ta. Cô ta đứng
đó nhìn anh từ đầu đến chân. Hình như chiếc áo choàng và đôi dép dấy lên trong
cô những nghi ngờ.
“Hình như tôi đã đánh thức anh,” cô ta nói giọng lạnh lẽo.
“Điều ấy không sao đâu, ” Samsa trả lời. Nhìn vẻ mặt u ám của cô ta anh thấy
rằng quần áo của anh rõ ràng không thích hợp cho dịp này. “Tôi phải xin lỗi về
quần áo của tôi,” anh tiếp tục, “Có những lí do..”
Người đàn bà phớt lờ câu nói này. “Vậy đấy, rồi sao?” cô hỏi qua đôi môi mím.
“Vậy, sao?” Samsa lặp lại.
“Vậy đấy, rồi sao, cái khóa gây ra tất cả chuyện này đâu?” cô gái nói.
“Cái khóa nào?”
“Cái khóa hỏng,” cô ta nói. “Anh bảo chúng tôi đến để sửa nó.”
“À,” Samsa nói. “Cái khóa hỏng.”
Samsa lục lọi trong đầu. Nhưng anh vừa mới tập trung được vào một điểm thì cái
cột đen những muỗi lại dựng dậy.
“Tôi chưa nghe nói gì đặc biệt về một chiếc khóa,” anh nói. “Tôi đoán nó là của
một trong những cánh cửa trên tầng hai.”
Cô gái quắc mắt nhìn anh. “Anh đoán?” cô nói, săm soi nhìn vào mặt anh. Giọng
cô càng giá băng hơn. Một bên lông mày nhướng lên vẻ không tin. “Một trong
những cánh cửa?” cô tiếp tục.
Samsa có thể cảm thấy mặt anh đỏ bừng lên. Việc anh không biết gì về chuyện cái
khóa khiến anh cực kì bối rối. Anh hắng giọng định nói, nhưng chẳng nghĩ được
lời nào cả.
“Samsa, bố mẹ anh có nhà không? Tôi nghĩ tốt nhất là nói chuyện với họ.”
“Hình như họ ra ngoài đi loanh quanh đâu đó,” Samsa nói.
“Đi loanh quanh?” cô hoảng sợ nói, “Giữa lúc rắc rối như thế này?”
“Tôi thật sự không biết gì cả. Sáng nay tôi thức dậy thì mọi người đã đi rồi.”
Samsa nói.
“Trời!” cô gái trẻ nói. “Tôi đã bảo họ là hôm nay có người đến vào giờ này rồi
cơ mà.”
“Tôi vô cùng xin lỗi.”
Cô gái đứng đó một lúc. Rồi, chậm chạp, cô cụp lông mày xuống, và nhìn cây gậy
đen trong bàn tay trái Samsa. “Đôi chân của anh gây phiền hà cho anh lắm hả,
Gregor Samsa?”
“Vâng, một chút,” anh lập lờ.
Một lần nữa, cô gái lại bỗng dưng vặn cả người đi. Samsa không biết hành động
này có ý nghĩa hay mục đích gì. Tuy nhiên anh bị bản năng kéo đi theo diễn
trình phức tạp của các chuyển động.
“Chà, biết làm gì bây giờ” cô gái nói giọng cam chịu. “Tôi đi xem qua các cửa
trên tầng hai một chút. Tôi đi qua cái cầu ấy, xuyên qua cả thành phố, qua cả
biến cố khủng khiếp này mới đến được đây. Liều cả mạng sống, đúng thế. Bởi vậy,
sao có thể nói ‘Ô thế không có ai ở đây thật à? Tôi sẽ quay lại sau’, đúng
không?”
Biến cố khủng khiếp này? Samsa không thể nắm bắt cô ta đang nói về điều gì. Đã
diễn ra biến cố kinh khủng gì vậy? Nhưng anh quyết định không hỏi rõ chi tiết.
Tốt nhất là tránh để lộ sự mù tịt của mình thêm nữa.
Còng lưng, người phụ nữ trẻ cầm chiếc túi đen nặng bằng bàn tay phải và khó
nhọc bước lên cầu thang, trông rất giống một con sâu đang bò. Samsa khó nhọc
bước theo cô ta, tay bám vào thanh vịn. Dáng bò vất vả của cô khiến anh thấy
thương hại – nó gợi nhớ đến một cái gì đó.
Cô gái đứng trên bậc thang cao nhất và quan sát hành lang. “Vậy là” cô ta nói,
“một trong bốn cái cửa này có lẽ có cái khóa hỏng phải không?”
Samsa đỏ mặt lên. “Phải,” anh nói. “Một trong những cái này. Có thể là cái ở
cuối hành lang về bên trái, có lẽ thế” anh nói ngập ngừng. Đấy là cái cửa của
căn phòng trống mà sáng nay anh thức dậy.
“Có thể lắm,” cô gái nói bằng một giọng không sức sống như một đám lửa đã tắt.
“Có thể,” cô ta quay lại quan sát vẻ mặt Samsa.
“Có thể thế mà cũng có thể không,” Samsa nói.
Cô gái lại thở dài. “Gregor Samsa,” cô ta nói khô khan. “Nói chuyện với anh vui
thật. Một vốn từ đến là phong phú, và anh luôn luôn đi vào trọng tâm.” Rồi
giọng cô thay đổi. “Nhưng không sao. Trước hết chúng ta hãy kiểm tra cánh cửa
bên trái cuối hành lang đã.”
Cô gái đến bên cửa. Cô ta xoay qua xoay lại tay nắm và đẩy, nó mở vào trong.
Căn phòng vẫn nguyên như lúc trước: chỉ có một chiếc giường với tấm nệm trần
không thể nói là sạch. Sàn nhà cũng trống trơn. Các tấm ván dóng ngang cửa sổ.
Chắc cô gái phải nhận thấy tất cả những điều này, nhưng cô ta không hề tỏ vẻ
ngạc nhiên. Thái độ của cô ta gợi ý rằng những căn phòng như thế này có thể
thấy trong khắp thành phố.
Cô ta ngồi xổm xuống, mở chiếc túi đen, lấy ra một mảnh vải flanel trắng, trải
ra sàn. Rồi cô lấy ra một số dụng cụ, xếp chúng ngay ngắn trên tấm vải, giống
như một kẻ tra tấn chai sạn bày ra những đồ nghề tàn độc của hắn trước con
người khốn khổ bị hành hình.
Chọn một sợi dây thép có bề dày vừa phải, cô ta luồn nó vào ổ khóa, và bằng bàn
tay thành thạo, cô xoay nó theo nhiều góc độ khác nhau. Mắt cô nheo nheo để tập
trung, tai cô cảnh giác với từng tiếng động nhỏ nhất. Rồi cô chọn một sợi dây
mảnh hơn và lặp lại qui trình ấy. Nét mặt cô ảm đạm hơn, miệng cô xệch đi thành
một dạng tàn nhẫn, giống một thanh gươm Trung hoa. Cô lấy một chiếc đèn soi
lớn, và với cái nhìn đen tối trong mắt, cô bắt đầu xem xét tỉ mỉ ổ khóa.
“Anh có chìa của ổ khóa này không?” cô hỏi Samsa.
“Tôi chẳng biết mô tê gì về chìa khóa ở đâu” anh thật thà trả lời.
“Ôi, Gregor Samsa, đôi lúc anh làm tôi muốn chết.” cô ta nói.
Sau đó, cô ta hoàn toàn không để ý gì đến anh nữa. Cô chọn một chiếc tuốc nơ
vit từ những dụng cụ xếp hàng trên mảnh vải và tiến hành tháo ổ khóa ra khỏi
cửa. Động tác của cô chậm rãi và thận trọng. Chốc chốc cô lại dừng để vặn xoắn
thân người như lúc trước.
Trong khi đứng đằng sau cô, xem cô vặn vẹo kiểu đó, cơ thể của chính Samsa cũng
đáp ứng một cách kì lạ. Cả người anh nóng dần lên, và các lỗ mũi loe ra. Miệng
anh khô đến nỗi anh nuốt nước miếng thành những tiếng kêu ừng ực. Dái tai anh
ngứa ngáy. Và dương vật, cho đến lúc ấy vẫn lõng thõng đung đưa, bắt đầu cương
cứng lên. Nó ngỏng lên, làm thành một chỗ lồi ở phía trước chiếc áo choàng của
anh. Tuy nhiên, vì anh đứng trong bóng tối nên chỗ ấy chưa lộ ra.
Sau khi đã tháo ổ khóa, cô gái trẻ đưa nó đến bên cửa sổ đế xem xét nó dưới ánh
mặt trời chiếu qua khe giữa các tấm ván. Cô ta dùng một dây thép mảnh chọc nó
và lắc mạnh nó để nghe xem thế nào, mặt cô cau có và môi cô trề ra. Cuối cùng,
cô thở dài lần nữa và quay lại đối mặt với Samsa.
“Bên trong bị rão,” cô gái nói. “Nó hỏng rồi. Chính là cái này, đúng như anh
nói.”
“Thế thì tốt,” Samsa nói.
“Không, không tốt đâu,” cô gái nói. “Tôi không thể nào sửa chữa tại chỗ, ngay ở
đây được. Đây là loại khóa đặc biệt. Tôi sẽ phải đem nó về để cho cha tôi hay
các anh tôi chữa. Có thể họ chữa được. Tôi chỉ là thợ học việc, tôi chỉ xử lí
được các loại khóa thường.”
“Tôi hiểu,” Samsa nói. Như vậy là cô gái trẻ này có một người cha và mấy người
anh. Cả một gia đình thợ khóa.
“Đúng ra, một trong các anh tôi phải đến đây hôm nay, nhưng vì có cuộc náo loạn
ngoài kia nên họ cử tôi đến đây thay. Thành phố đang soát xét kĩ lắm ở các trạm
kiểm soát.” Cô nhìn lại ổ khóa trên tay cô. “Nhưng tại sao ổ khóa lại hư hỏng
như thế này? Thật khó hiểu. Chắc đã có ai moi bên trong nó ra bằng một loại
dụng cụ đặc biệt. Không có cách giải thích nào khác.”
Cô ta lại vặn người. Những cánh tay của cô ta xoay như thể cô là một người bơi
đang thực hành một kiểu bơi mới. Anh thấy hành động này quyến rũ và rất hào
hứng.
Samsa quyết định. “Tôi xin phép hỏi cô một câu?” anh nói.
“Hỏi một câu?” cô ta nói, ném sang anh cái nhìn nghi ngờ. “Tôi không thể hình
dung đó là câu hỏi gì, nhưng xin mời.”
“Sao cô cứ luôn vặn vẹo người thế?”
Cô ta nhìn anh với đôi môi hơi hé mở “Vặn vẹo à?” cô ta nghĩ ngợi một lát. “Ý
anh là thế này ấy à?” cô biều diễn động tác ấy cho anh.
“Ừ, đúng đấy.”
“Cái nịt vú của tôi không vừa, thế thôi,” cô nói một cách nghiêm khắc.
“Nịt vú à?” Samsa nói bằng giọng rất ngố. Cái từ này anh không tìm thấy trong
trí nhớ.
“Cái nịt vú. Anh biết nó là cái gì, đúng không?” cô gái nói. “Hay anh thấy lạ
là một người gù mà cũng mang nịt vú? Anh có nghĩ như vậy là táo bạo quá không?”
“Gù à?” Samsa nói. Lại một từ nữa rơi vào khoảng trống rỗng to lớn bên trong
anh. Anh không hiểu cô ta đang nói về điều gì. Nhưng anh vẫn nghĩ anh phải nói
một cái gì đó.
“Không, tôi không nghĩ thế đâu,” anh lầm bầm.
“Nghe đây này. Những người gù chúng tôi cũng có hai vú như mọi cô gái khác, và
chúng tôi phải dùng nịt vú để đỡ chúng. Chúng tôi không thể đi lại như loài bò
cái với hai hàng vú thõng đung đưa.”
“Tất nhiên rồi.” Samsa hoảng.
“Nhưng nịt vú không được vẽ kiểu cho chúng tôi. Chúng quá lỏng. Cơ thể chúng
tôi khác với những cô gái bình thường, đúng không? Do đó chúng tôi cứ phải vặn
người luôn luôn để chỉnh nó về vị trí cũ. Những người gù có nhiều vấn đề hơn
anh tưởng. Có phải vì thế mà anh cứ nhìn chằm chằm từ phía sau lưng tôi không?
Có phải anh lấy thế làm thích thú không?”
“Không, không đâu. Tôi chỉ tò mò tại sao cô làm thế.”
Như vậy, anh suy luận, một chiếc nịt vú là một trang bị được thiết kế để giữ
cho vú ở đúng vị trí, và một người gù là một người có dạng đặc biệt như cô gái
này. Chà, trong thế giới này có quá nhiều thứ mà anh cần phải học.
“Anh có chắc là anh không định chế nhạo tôi không?” cô gái hỏi.
“Tôi không chế nhạo cô.”
Cô gái nghểnh đầu lên nhìn Samsa. Cô ta biết rằng anh nói thật – trông anh
không có vẻ gì láu cá hay nham hiểm. Anh ta chỉ hơi khờ, thế thôi. Anh ta có lẽ
hơn cô một vài tuổi. Ngoài thân thể ốm yếu, anh ta dường như còn bị thiểu năng
về mặt trí tuệ. Nhưng anh ta xuất thân từ một gia đình tốt, và tư cách của anh
ta không có gì đáng chê trách. Trông anh ta cũng bảnh trai, mặc dù hơi gày còm
xanh xao.
Đúng lúc ấy cô nhận ra chỗ phồng lên nhô ra ở phần dưới chiếc áo choàng của
anh.
“Cái quỉ gì thế này?” cô nói một cách lạnh lùng. “Cái chỗ lồi kia đang làm cái
trò gì thế?”
Samsa nhìn xuống phía trước cái áo choàng của anh. Cái bộ phận ấy của anh quả thật
quá lồi ra. Nghe giọng cô anh đoán được rằng tình trạng này không thích đáng
thế nào đó.
“Tôi hiểu rồi,” cô bật ra. “Anh đang tự hỏi fich một người gù thì sẽ như thế
nào chứ gì, đúng không?”
“Fich?” thêm một từ nữa anh không thể nhớ là gì.
“Anh đang tưởng tượng rằng, vì một người gù gập lại ở hông, anh có thể chơi cô
ta từ đằng sau không vấn đề gì, đúng không?” cô gái nói. “Tin tôi đi, có rất
nhiều kẻ đồi trụy như anh ở khắp nơi, những kẻ nghĩ rằng chúng tôi sẽ để cho
chúng muốn làm gì thì làm vì chúng tôi gù. Này, nghĩ lại đi, cậu cả! Chúng tôi
không dễ thế đâu.”
“Tôi vô cùng bối rối,” Samsa nói. “Nếu tôi có làm gì khiến cô khó chịu, tôi
thành thực xin lỗi. Tôi xin tha lỗi. Hãy bỏ quá cho tôi. Tôi không có ý định
làm gì hại cả. Tôi mới ốm dậy, và có quá nhiều thứ tôi không hiểu.”
“Thôi được, tôi hiểu rồi.” Cô thở dài. “Anh hơi chậm hiểu, đúng không? Nhưng
cái mẩu xúc xích của anh có hình dạng rất tuyệt. Những lời vừa rồi là lỡ lời,
tôi đoán thế.”
“Tôi xin lỗi” Samsa nói lại.
“Thôi quên đi.” Cô dịu lại. “Tôi có bốn người anh không tốt ở nhà, và vì tôi là
em út nên các ông ấy cho tôi thấy đủ thứ. Họ coi như một trò đùa. Những kẻ chó
chết tồi tệ, tất cả bọn họ. Bởi vậy tôi không đùa khi nói rằng tôi biết cái trò
này.”
Cô ngồi thụp xuống để cất đồ nghề vào túi, bọc chiếc khóa hỏng vào mảnh vài
flanel và nhẹ nhàng đặt nó bên cạnh.
“Tôi mang chiếc khóa này về nhà,” cô đứng lên và nói. “Anh nói với bố mẹ anh.
Chúng tôi sẽ sửa hoặc thay nó. Nếu chúng tôi phải mua cái khác, sẽ mất một thời
gian, vì mọi việc cần phải thế. Đừng quên nói với bố mẹ anh nhé, ô kê? Anh có
nghe tôi nói không? Anh có nhớ không?”
“Tôi sẽ nói với họ.” Samsa nói.
Cô bước chậm rãi xuống cầu thang, Samsa lê theo sau. Hai người tạo thành hình
ảnh trái ngược: cô như bò bằng cả hai tay hai chân, trong khi anh nghiêng ra
sau trong một tư thế rất trái tự nhiên. Thế nhưng bước chân của họ cùng một
nhịp. Samsa cố sức để dấu cái “chỗ lồi” của anh, nhưng cái vật ấy không trở lại
trạng thái ban đầu của nó. Nhìn chuyển động của cô từ phía sau khi cô đi xuống
cầu thang, tim anh đập thình thình. Luồng máu nóng hôi hổi chạy rần rật qua các
mạch máu của anh. Chỗ lồi vẫn cứ bướng bỉnh như cũ.
“Như tôi đã nói với anh, một người anh của tôi sẽ đến đây hôm nay,” cô gái nói
khi cả hai ra đến cửa trước. “Nhưng các đường phố đang lúc nhúc những lính và
xe tăng. Nhân dân đang bị bố ráp. Đó là lí do đàn ông trong nhà tôi không ra
ngoài được. Một khi anh đã bị bắt, thì đừng có nói khi nào sẽ được về. Đó là lí
do cử tôi đến. Đi ngang qua Prague, một mình. ‘Không ai để ý đến một đứa con
gái gù’, họ bảo thế”
“Xe tăng?” Samsa lầm bầm.
“Ờ, tăng nhiều lắm. Xe tăng với pháo và súng máy. Khẩu pháo của anh ấn tượng
đấy,” cô nói, chỉ vào chỗ lồi bên dưới áo choàng anh, “Nhưng những khẩu pháo
này to hơn và mạnh hơn, giết được nhiều người hơn. Tôi hi vọng mọi người trong
nhà anh trở về bình an.”
Samsa quyết định nắm lấy sừng con bò tót. “Liệu có khả năng chúng mình gặp
lại?” anh nói. “Anh nói là anh muốn gặp lại tôi?”
“Vâng. Tôi muốn gặp cô lần nữa.”
“Với cái vật của anh dựng đứng lên như thế kia ấy à?”
Samsa nhìn lại lần nữa lồi ra. “Tôi không biết phải giải thích thế nào, nhưng
nó không có liên quan gì đến những cảm giác của tôi. Chắc nó là một loại bệnh
tim.”
“Không đùa chứ,” cô nói, cảm động. “Anh bảo, một bệnh tim. Đó là một cách nhìn
thú vị. Tôi chưa bao giờ nghe nói.”
“Cô thấy không, nó ra ngoài tầm kiểm soát của tôi.”
“Và nó không liên quan gì đến giao hợp?”
“Trong đầu tôi không nghĩ đến giao hợp. Thật đấy.”
“Vậy để tôi nói thẳng. Khi cái vật của anh to lên và cứng như thế kia, nó không
phải do đầu anh mà tim anh gây ra, đúng không?”
Samsa gật đầu đồng ý.
“Thề trước Chúa đi?” cô gái nói
“Chúa?” Samsa lặp lại. Lại một từ nữa anh không nhớ đã bao giờ nghe chưa. Anh
im lặng.
Người phụ nữ lắc đầu chán chường. Cô ta vặn người và trở lại để chỉnh lại nịt
vú.
“Thôi quên đi. Dường như Chúa đã bỏ Prague đi mấy hôm nay rồi. Quên ông ấy đi.”
Trên mặt cô gái hiện lên một vẻ khác – mắt cô dường như đang dán vào một phong
cảnh xa xăm và mơ hồ. “Anh thật sự muốn gặp lại tôi à?”
Samsa gật.
“Rồi chúng ta sẽ làm gì?”
“Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.”
“Về chuyện gì?”
“Về nhiều thứ lắm.”
“Chỉ nói chuyện thôi à?”
“Có nhiều cái tôi muốn hỏi cô.”
“Về cái gì?”
“Về thế giới này. Về cô. Về tôi. Tôi cảm thấy có nhiều thứ chúng ta cần nói. Xe
tăng, chẳng hạn. Và Chúa. Và những cái nịt vú. Và những cái khóa.”
Một thoáng im lặng nữa rơi giữa hai người.
“Tôi không biết,” cuối cùng cô gái nói. Cô chậm rãi lắc đầu, nhưng trong giọng
nói của cô không còn thấy vẻ lạnh lẽo nữa. “Anh được nuôi dạy tốt hơn tôi. Và
tôi nghi cha mẹ anh sẽ rùng mình kinh sợ khi cậu con trai quí tử của ông bà
dính liu đến một cô gái gù lưng từ cái khu nghèo khổ của thành phố. Cho dù
người con trai ấy hơi tàn tật và chậm hiểu. Trên tất cả, thành phố của chúng ta
lúc này đang tràn ngập binh lính và xe tăng nước ngoài. Ai biết được cái gì
đang chờ ở phía trước.”
Samsa chắc chắn không biết cái gì đang chờ ở phía trước. Anh ta tối mù về mọi
thứ: về tương lai, tất nhiên, nhưng cả về hiện tại và quá khứ nữa. Cái gì là đúng,
cái gì là sai? Chỉ mới học cách mặc quần áo vào mà đã rối tinh rối mù.
“Dù sao, trong vài ngày nữa tôi cũng trở lại lối này,” cô gái gù trẻ tuổi nói.
“Nếu chúng tôi chữa được, tôi sẽ mang chiếc khóa lại, và nếu không được thì dù
sao tôi cũng phải trả nó lại cho anh. Anh sẽ phải trả tiền gọi thợ, tất nhiên.
Nếu anh ở đây, thì chúng ta còn gặp nhau. Tôi không biết liệu chúng ta có thể
nói chuyện lâu với nhau hay không. Nhưng nếu tôi là anh thì tôi đã giấu cái chỗ
phồng lên kia khỏi cha mẹ anh. Nói thật, anh không kiếm được lời khen vì phô
cái của kia ra đâu.”
Samsa gật đầu. Tuy nhiên, anh hoàn toàn không rõ vì sao cái của kia lại phải
giấu đi cho khuất mắt.
“Thật là lạ, phải không?” cô gái nói giọng trầm ngâm. “Mọi thứ đang nổ tung
xung quanh chúng ta, thế mà ở đây lại có người lo về mấy cái khóa hỏng, và
những người khác lại lo cố mà sửa…. Nhưng có lẽ nên như thế chăng. Có lẽ làm
những việc nhỏ mọn một cách ngoan ngoãn và lương thiện như chúng tôi là cách để
giữ cho khỏi điên khi thế giới đang bị sụp đổ.”
Cô gái nhìn lên mặt Samsa. “Tôi không có ý định tọc mạch, nhưng chuyện gì đã
xảy ra trong cái căn phòng trên tầng hai ấy? Tại sao cha mẹ anh lại cần đến một
cái khóa to như thế cho một căn phòng chẳng có gì ngoài một chiếc giường, và
sao họ lo lắng thế khi ổ khóa bị hỏng? Và còn những mảnh ván đóng ngang cửa sổ
là cái gì? Có cái gì bị khóa trong đó chăng – có đúng không?”
Samsa lắc đầu. Nếu có ai hoặc cái gì bị khóa kín trong đó, thì đó phải là anh.
Nhưng tại sao lại cần làm thế? Anh chẳng có manh mối nào. “Tôi nghĩ có hỏi anh
cũng như chuyện,” cô gái nói. “Thôi, tôi phải đi đây. Họ sẽ lo lắng về tôi nếu
tôi về muộn. Hãy cầu nguyện cho tôi đi ngang qua thành phố mà yên lành. Cho
những người lính ấy sẽ bỏ qua một con bé gù khốn khổ. Cho không có ai trong bọn
họ đồi bại hư hỏng. Chuyện đàn bà chúng tôi bị hiếp vẫn thường xảy ra như cơm
bữa.”
“Tôi sẽ cầu nguyện,” Samsa nói. Nhưng anh không có ý niệm nào về “hư hỏng đồi
bại” nghĩa là gì. Hay “cầu nguyện” cũng vậy.
Cô gái nhặt chiếc túi đen lên, và vẫn còng lưng, đi ra phía cửa.
“Tôi có gặp lại cô không?” Samsa hỏi lần cuối.
“Nếu anh nghĩ nhiều về một người, chắc chắn anh sẽ gặp lại người đó,” cô nói
lúc ra đi, lần này trong giọng cô đã có hơi ấm thật sự.
“Cẩn thận lũ chim,” anh gọi với theo cô. Cô quay lại và gật đầu. Rồi cô đi ra
phố.
Samsa nhìn qua lỗ hổng ở rèm khi cái dáng còng còng của cô đi khuất qua đoạn
đường rải sỏi. Cô đi lóng ngóng nhưng nhanh lạ thường. Anh thấy ở cô mọi cử chỉ
đều duyên dáng. Cô làm anh nhớ đến một con côn trùng rời mặt nước để leo lên
chỗ đất khô. Theo anh nghĩ thì đi như cô còn có ý nghĩa hơn đi thẳng người mà
lẩy bẩy trên hai chân.
Cô đi khỏi tầm mắt chưa bao lâu thì anh nhận ra dương vật của anh đã trở về
trạng thái mềm và co lại như cũ. Sự phồng lên ngắn ngủi và mãnh liệt đã biến
mất. Bây giờ bộ phận sinh dục của anh đung đưa giữa hai chân giống như một trái
cây vô hại, không gây gổ và không được bảo vệ. Hai tinh hoàn vẫn nằm thoải mái
trong bìu. Chỉnh lại cái đai áo choàng, anh ngồi xuống bàn ăn và uống chỗ cà
phê lạnh còn lại của anh.
Những người sống ở đây đã đi chỗ khác. Anh không biết họ là ai nhưng anh tưởng
tượng rằng họ là gia đình anh. Một chuyện gì đã xảy ra hết sức đột ngột, và họ
đã ra đi. Có lẽ họ không bao giờ trở lại nữa. “Thế giới đang suy sụp” có nghĩa
là gì? Gregor Samsa chẳng có một ý niệm nào. Lính nước ngoài, trạm kiểm soát,
xe tăng – tất cả mọi thứ bị bọc kín trong bí mật.
Sự việc duy nhất anh biết chắc chắn là anh muốn gặp lại cô gái gù. Để ngồi mặt
đối mặt và nói chuyện với cô cho thỏa lòng. Để cùng với cô tháo gỡ những câu đố
về thế giới. Anh muốn nhìn từ mọi góc độ cái cách cô vặn và xoắn người khi cô
chỉnh lại cái nịt vú của cô. Nếu có thể được, anh muốn xoa tay lên thân thể cô,
để sờ lên làn da mịn màng và cảm thấy hơi ấm của cô trên mấy đầu ngón tay anh.
Để cùng cô sánh bước lên xuống các cầu thang của thế
giới.
Chỉ mới nghĩ về cô mà anh đã thấy trong người nóng
lên. Anh không ước là con cá hoặc hoa hướng dương nữa – hoặc thành bất cứ cái
gì khác. Anh sung sướng được là một con người. Chắc chắn, phải bước đi trên hai
chân và mặc quần áo là một sự phiền hà lớn. Có quá nhiều thứ anh không biết.
Tuy nhiên nếu anh là một con cá hay một bông hướng dương, mà không phải một con
người, thì anh không bao giờ trải nghiệm được mối xúc cảm này. Anh cảm thấy
thế.
Samsa ngồi đó hồi lâu với đôi mắt nhắm. Rồi, anh
quyết định đứng dậy, cầm chiếc gậy đen, hướng về phía cầu thang. Anh sẽ trở lại
tầng hai và hình dung ra cách mặc quần áo đúng. Bây giờ, ít ra, đó là sứ mệnh
của anh.
Thế giới đang chờ anh tìm hiểu.
[1] Nhân vật
chính trong tiểu thuyết Hóa Thân của F. Kafka, buổi sáng tỉnh dậy thấy
mình bị biến thành một con côn trùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét