Truyện ngắn của Haruki Murakami
Hiếu Tân dịch
Thức dậy, anh phát hiện ra rằng anh đã trải qua một cuộc biến hình và trở
thành Gregor Samsa[1].
Anh nằm ngửa sóng soài trên giường, nhìn lên trần nhà. Phải mất một lúc mắt anh
mới quen với bóng tối. Trần nhà có vẻ như một cái trần bình thường, có thể
trông thấy hằng ngày ở bất cứ đâu. Trước đây nó đã từng được sơn màu trắng, hay
có lẽ màu kem nhạt. Tuy nhiên nhiều năm bụi và bẩn đã biến nó thành màu sữa
hỏng. Không có trang trí, không có nét gì đặc biệt. Không lí lẽ, không thông
điệp. Nó thực hiện vai trò kiến trúc của nó nhưng không gợi hứng gì.
Ở một bên căn phòng phía tay trái anh, có chiếc cửa sổ cao, nhưng rèm che đã bị
tháo đi, và những tấm ván gỗ dày được đóng đinh vào khung cửa sổ. Giữa các tấm
ván là các khe ngang cỡ hai ba cm, chẳng hiểu có mục đích gì hay không, những
tia nắng sớm chiếu qua, tạo những vệt sáng song song trên nền nhà. Tại sao phải
chắn cửa sổ một cách thô thiển như thế? Ngoài khơi có bão hay lốc xoáy gì
chăng? Hay để chặn không cho ai đó đột nhập vào? Hay để ngăn không cho ai đó
(như anh chẳng hạn?) thoát ra?
Haruki Murakami |
Vẫn nằm ngửa, anh từ từ quay đầu và xem xét phần còn lại của gian phòng. Anh
không thấy có đồ đạc gì, ngoài cái giường mà anh đang nằm. Không tủ ngăn kéo,
không bàn viết, không ghế. Không có tranh ảnh, đồng hồ, hay gương soi treo trên
tường. Không có bóng đèn hay cây đèn nào. Anh cũng không thấy có tấm thảm nào
trên sàn. Chỉ có gỗ trần. Các bức tường được bọc bằng giấy dán tường hoa văn
phức tạp, nhưng nó quá cũ và bạc màu trong cái ánh sáng nhợt nhạt đến nỗi không
thể nhận ra mẫu mã gì nữa.