Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Những đứa con đần độn

Joseph Conrad
Hiếu Tân dịch

Joseph Conrad



Chúng tôi đang chạy xe trên đường từ Treguier đến Treguier. Chúng tôi chạy nước kiệu nhẹ nhàng giữa những hàng dậu trên đỉnh một bức tường đất ở hai bên đường; rồi đến dốc trước Ploumar con ngựa chuyển sang đi bước một, người xà ích từ thùng xe nhảy phịch xuống. Anh ta đập nhẹ chiếc roi ngựa và bắt đầu leo dốc, bước đi vụng về bên cạnh xe, một tay đặt lên bậc lên xuống, mắt nhìn xuống đất. Một lúc sau anh ta ngẩng đầu lên, đưa roi chỉ con đường và kêu lên:

“Thằng ngố!”

Nắng rọi gay gắt trên mặt đất mấp mô. Trên đỉnh dốc là những lùm cây khẳng khiu, cành cây vươn cao trên nền trời như những cây cà kheo. Những cánh đồng hẹp, bị cắt rời ra bởi những hàng rào và những bức tường đá chạy dích dắc trên sườn đồi, nằm trong những mảnh chữ nhật màu xanh lá cây và vàng rực giống như những nét vẽ vụng về của một bức tranh ngây ngô. Quang cảnh này bị chia thành hai bởi cái vạch trắng của con đường trải ra thành những vòng xa tắp giống như một con sông bụi trườn ra khỏi những quả đồi, đi ra phía biển. 

“Nó đây này” người xà ích lại nói.